Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chiếu Điện Hồng - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-09-04 14:44:16
Lượt xem: 1,302

Trong cung, tin tức về bệnh tình nguy kịch của Hoàng đế nhanh chóng lan truyền. 

Đoạn Trường Phong nhận được ám hiệu, đúng hẹn mở cổng thành, cho người vào thành.

Tiêu Triết dẫn binh mã, thuận lợi tiến vào hoàng cung.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ một cách bất thường.

Cho đến khi cổng thành đóng lại sau lưng họ.

Tiêu Triết nghe thấy động tĩnh, nhận ra có điều không ổn, nhưng đã quá muộn.

Một đội quân đông đảo bao vây bọn họ.

Đoạn Trường Phong nhìn thấy điện hạ dẫn quân đến từ phía đối diện, quay sang nhìn ta, đột nhiên cười.

"Ngươi truyền tin cho hắn?"

Ta lắc đầu. 

"Không phải ta. Động tĩnh lớn đến như vậy, sao có thể qua mắt được điện hạ."

Đoạn Trường Phong "Ồ" một tiếng. 

"Nếu để ta phát hiện ngươi phản bội ta... Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Điện hạ liếc mắt nhìn qua. 

"Đoạn tiểu hầu gia, bây giờ không phải lúc tranh công." 

Hắn lạnh lùng nói: "Trước mắt, dẹp loạn mới là việc chính."

Các ngón tay ta co lại, ta ngoảnh mặt đi.

Bọn phản quân kia, chưa kịp dấy binh đã bị tiêu diệt gần như toàn bộ. 

Ta tìm thấy Tiêu Triết đang lẩn trốn trong lãnh cung lạnh lẽo. 

Nơi cung cấm hoang tàn này gần như đã giam cầm hắn suốt cả thời niên thiếu. 

Khi cùng đường, hắn lại chọn trở về nơi đây. 

"Ngươi nghĩ ta không tìm được ngươi sao?" 

Ta xách trường kiếm, nhìn Tiêu Triết đang tiều tụy lấm lem. 

Hắn ôm lấy vết thương rỉ m.á.u ở bụng, "Ngươi hận ta đến vậy sao?" 

Ta dùng mũi kiếm, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.

"Ngươi còn nhớ, bảy năm trước, ta đã từng nói gì với ngươi không?" 

"--Nếu ngươi không muốn sống lay lắt, ta cũng có thể g.i.ế.c ngươi." 

"Ta là người luôn giữ lời." 

Máu của Tiêu Triết đã gần cạn. 

Ánh mắt hắn điên loạn. 

"Ta chỉ là không cam tâm!" 

"Văn võ song toàn, ta nào có kém gì Tiêu Kỳ?" 

"Nhưng phụ hoàng sẽ không để con trai của một nữ nhân man di lên ngôi!" 

Nói đến phẫn uất, hắn tựa vào những phiến đá phủ đầy cỏ dại, ho liên hồi. 

"Cho nên ngay từ đầu, ta đã không có tư cách tranh đoạt ngôi vị."

"Dù ta có làm tốt đến đâu, dù Thái phó có tán dương ta thế nào, phụ hoàng cũng chẳng đoái hoài đến ta!"

"Những thứ ta cầu xin mà không được, tại sao Tiêu Kỳ vừa sinh ra đã có?"

"Ngươi nói xem, ta không nên hận hắn sao?"

Ta nghiêng đầu.

"Oán hận của ngươi, can hệ gì đến ta?"

"Kẻ nào phụ ngươi, ngươi cứ g.i.ế.c kẻ đó. Chỉ là Điện hạ, người chưa từng phụ ngươi dù chỉ một chút. Ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên, chà đạp chân tình của người khác."

Ta lạnh lùng nói: "Hơn nữa, ngươi cũng không thông minh như ngươi nghĩ đâu." 

"Nhìn vào cuộc mưu phản lần này, trình độ quá kém cỏi, đừng nói ngươi hơn Điện hạ ở điểm nào về văn thao võ lược. Ngươi dám nói, ta cũng không dám nghe. Ngươi đúng là kiêu ngạo tự phụ, chẳng có chút bản lĩnh nào." 

Tiêu Triết tức đến mức hộc máu. 

"Ngươi!?" 

Ánh kiếm sắc lạnh đ.â.m vào cổ họng hắn. 

Đã đến lúc kết thúc rồi. 

................

Hoàng đế lâm bệnh nặng.

Trong cung sắp sửa tổ chức một đại lễ cầu phúc. 

Thánh thượng đã giao phó cho ta trọng trách chọn ngày lành tháng tốt, lo liệu chu toàn mọi việc cho buổi lễ trọng đại này. 

Những ngày qua, nốt chu sa trên cổ tay ta mờ nhạt dần, gần như không còn nhìn thấy rõ nữa. 

Tâm trí ta luôn trong trạng thái mơ màng, bất an, luôn cảm thấy chỉ trong khoảnh khắc, ta sẽ bị đưa trở về tương lai. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chieu-dien-hong/chuong-20.html.]

"Không còn thời gian nữa." 

Một giọng nói cứ văng vẳng bên tai, không ngừng nhắc nhở ta. 

"Không còn thời gian nữa." 

Đêm đó, ta một mình đứng trên đài cao, lặng lẽ ngắm nhìn mây trời. 

Trong khi nhìn trời xanh bát ngát, bỗng nhiên một kế hoạch dần hình thành trong tâm trí ta. 

Sáng hôm sau, ta quyết định đến Hầu phủ.

Đoạn Trường Phong nghe xong ý định của ta, có chút không thể tin được. 

"Ý ngươi là, ngày đại lễ cầu phúc, muốn ta múa kiếm trên tế đàn?" 

Ta điềm tĩnh gật đầu. 

"Thứ nhất, Bệ hạ lâm trọng bệnh là do tà khí xâm nhập cơ thể. Tiểu Hầu gia anh dũng hơn người, nhất định có thể xua đuổi tà ma, bảo vệ long thể." 

"Thứ hai, Tiểu Hầu gia còn nhớ những lời ta nói trước đây không? Chúng ta nếu đã muốn kết làm vợ chồng, cùng hưởng trường sinh bất tử, tự nhiên trước tiên phải làm lễ tế cáo trời đất thần linh." 

Đoạn Trường Phong bị ta dỗ dành đến nở mày nở mặt, vui vẻ đồng ý. 

Hắn đáp ứng nhanh chóng như vậy, ta đương nhiên phải có chút báo đáp. 

Nghe nói kiếm của hắn đã bị gãy trong lúc dẹp loạn, cho nên ta chuẩn bị tặng hắn một thanh bảo kiếm, để hắn dùng khi múa kiếm trên tế đàn.

Ngày lành tháng tốt để tổ chức đại lễ vẫn chưa định đoạt được, khiến lòng ta như lửa đốt. 

Đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng đã nhiều lần đến giục giã, nhưng mỗi lần ta đều làm ra vẻ thần bí, dùng những lời lẽ khó hiểu để khuyên lui. 

Địa điểm đã được chọn là núi Triều Ca linh thiêng, nằm ở ngoại ô kinh thành. 

Đêm đêm, ta vẫn miệt mài quan sát thiên tượng, mong tìm ra một ngày lành tháng tốt thật sự. 

Đồ cúng, lễ phục, tế đàn, tất cả đều đã được chuẩn bị chu đáo. 

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ ta chọn ra một ngày lành tháng tốt để cử hành đại lễ.

Cuối cùng, vào một buổi chiều tà, ta quyết định phái người đưa tin đến điện Dưỡng Tâm. 

"Chính là ngày mai." 

Ta xoa xoa đôi mắt mỏi nhức sau nhiều đêm thức trắng, chậm rãi bước xuống Trích Tinh Các. 

Bất ngờ thay, ta lại "nhặt" được một vị điện hạ say khướt. 

Nghe thấy tiếng động, hắn nhào ngay vào lòng ta. 

"Không cho đi!" 

Xem ra hắn đã ở đây mai phục từ lâu rồi. 

Ta ngoan ngoãn dừng bước, liền nghe thấy hắn ủy khuất nói. 

"Hôm nay là sinh thần của ta. Ta đã đợi nàng ở lầu các rất lâu, nhưng nàng đã không đến."

Ta sững sờ, không nói nên lời. 

Những ngày qua mải mê quan sát thiên tượng, ta đã vô tình quên mất sinh thần của hắn. 

Trước khi ta kịp mở lời, Điện hạ đã buồn bã ngắt lời. 

"Ta không muốn nghe lời 'xin lỗi'." 

Cả hai chìm vào im lặng. 

Hôm nay là sinh thần mười bảy tuổi của Điện hạ. 

Kiếp trước, chính vào năm này, hắn đã rơi vào vực sâu của sự tuyệt vọng. 

Bị phản bội, bị phế truất, bị chà đạp không thương tiếc. 

Nhưng hiện tại sẽ không như vậy nữa. 

Kiếp này sẽ không, và về sau cũng sẽ không bao giờ như vậy nữa. 

Điện hạ trong lòng ta đã nhắm mắt lại, dường như đã say đến bất tỉnh.

Ta lặng lẽ gọi cung nữ đến, định đưa Điện hạ trở về cung. 

Bất ngờ, ta nghe thấy hắn khẽ gọi. 

"A Linh." 

Hóa ra hắn vẫn chưa ngủ. 

Ta nhẹ nhàng đáp: "Ta đây." 

"Đừng đi với hắn, được không?" 

"Nàng muốn gì, ta đều có thể cho nàng." 

Ta im lặng không đáp. 

"Đừng như vậy... cùng hổ mưu da, sẽ chuốc họa vào thân." 

Ta vẫn không nói gì. 

Sắp rồi, Điện hạ à.

Ta thầm nghĩ trong lòng. 

Chẳng mấy chốc, tất cả sẽ kết thúc.

Loading...