Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chiếm Hữu Và Vực Thẳm - Chương 15(Hết)

Cập nhật lúc: 2024-08-25 15:30:17
Lượt xem: 276

15

 

Bác hai tìm thấy tôi ngay trong đêm, c ở i t r ó i cho tôi và t h ả tôi ra.

 

Tôi truy hỏi bác ấy về tình hình của Lộ Chinh. Bác chỉ nói rằng Lộ Chinh chưa c h e t chứ không nói với tôi anh ấy thế nào.

 

Rất lâu sau đó, tôi mới biết x ư ơ n g h ọ ng của anh ấy bị si ế t g ã y, ngay cả mười k h ớ p ngón tay cũng bị g ã y đôi.

 

Nếu không phải lòng bàn tay anh ấy c h è n vào m ạ c h m á u chính, anh ấy đã c h ế t ngay tại chỗ rồi.

 

Tôi đến đ ồ n c ả n h s á t cho lời khai.

 

Có rất nhiều chi tiết nhỏ của chân tướng sự thật được phơi bày.

 

Chẳng hạn như cuốn sách có chữ ký do Hứa Thanh Kha đặt trên giá sách của Lộ Chinh nhằm khiến tôi nghi ngờ Lộ Chinh.

 

Chẳng hạn như Lộ Chinh vẫn luôn điều tra Hứa Thanh Kha, sau đó tra đến chỗ đàn anh mới đụng phải bác hai tôi.

 

Hai người họ không có chứng cứ định t ộ i Hứa Thanh Kha nên chỉ có thể khiến anh ta lần nữa p h ạ m t ộ i, rồi mới có hành động phối hợp sau cùng đó.

 

Chỉ có điều, họ đánh giá thấp sự h u n g t à n của Hứa Thanh Kha và suýt chút nữa phải t rả gi á bằng mạ n g s ố n g của Lộ Chinh.

 

Bác hai không nói, Dì Lộ không nói, không một ai nói cho tôi biết Lộ Chinh đang ở đâu.

 

Tôi lên chùa trên núi để cầu phúc cho anh ấy. Không gặp được anh ấy, tôi chỉ nghe được tiếng tụng k i n h mới thấy bình yên trong phút chốc.

 

Hôm đó trên núi nổi gió, tôi bị kẹt lại trong mưa xuân.

 

Nước mưa trên mái hiên từng giọt rơi xuống, tôi vươn tay hứng lấy, một chiếc dù được đưa đến bên tay.

 

Lộ Chinh đứng sau lưng tôi như vậy đấy.

 

Ở đây có một rổ Pandas

Nhìn thấy vết s ẹ o dài chừng 20cm trên cổ anh, cùng với mười ngón tay cong không mấy tự nhiên đó, tôi bật khóc.

 

“A Hoành, trước đây anh có lỗi với em.”

 

Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi nói: “Em có thể phán anh t ù c h u n g t h â n.”

 

Tôi gạt nước mắt, bung dù tiến vào màn mưa: “Á n c h u ng t h ân gì chứ?”

 

Anh ấy giương ô bước theo sau: “Để cho anh mặc kệ gió mưa đều được đưa đón em đi làm, cho phép anh được hỏi han săn sóc. Em có thể phớt lờ anh. Nhưng sau này, người có thể dỗ dành em, chỉ có thể là anh.”

 

Tôi nghe tiếng mưa tí tách trên ô, im lặng cúi đầu: “Anh không cố gắng giảm á n sao?”

 

Lộ Chinh chân thành đáp: “Cho anh một cơ hội.”

 

Tôi hỏi anh ấy: “Anh có một quyển nhật ký, những trang bị x é đi ở phía sau viết gì?”

 

Cơ hội lớn đang bày ra trước mắt mà Lộ Chinh lại ngoan c ố không mở miệng.

 

Tâm tư thiếu niên mơ hồ khó hiểu, tựa như hồ nước biếc xanh, nước lặng mà chảy sâu.

 

[Thứ ba, trời quang đãng sau mưa. Tôi đã đ á n h tên họ Kỳ kia một trận và bảo cậu ta sau này đừng mơ tưởng tới cô ấy.]

 

[Thứ tư, trời mưa kèm tuyết. Cô ấy vừa sợ, vừa gh ét tôi. Tôi có vô số cách để khiến cô ấy khuất phục. Nhưng điều ngông c u ồ n g nhất tôi mong chính là trong mắt cô ấy có tôi.]

 

[Thứ bảy, trời u ám, tôi rời Giang Tô và Chiết Giang đến Di Thành. Đợi tôi l ô t x á c trở về, nhất định sẽ trở thành người cô ấy thích bằng cả trái tim và tâm trí.]

 

[Thứ hai, trời trong, 0 giờ đã điểm, tôi c ư ỡ n g hôn cô ấy. Cô ấy là của tôi, chỉ có thể của một mình tôi. Ai cũng đừng hòng c ư ớ p cô ấy khỏi tôi!]

 

[Thứ tư, nắng dịu, đôi mắt cô ấy đờ đẫn chẳng còn ánh sáng, kiệm lời, đến nụ cười cũng thật chiếu lệ. Nhưng tôi đã đến bên cô ấy. Tương lai còn dài, dù ngày mai có ra sao đi nữa, tôi cũng sẽ nắm tay cô ấy cùng bước đi.]

 

Phiên ngoại: Hứa Thanh Kha.

 

Đôi mắt Hứa Gia Hòa sáng long lanh khi lần đầu tiên nói về cô gái đó trước mặt tôi.

 

Cậu ta nói cô ấy tên A Hoành.

 

Lần đầu trông thấy cô ấy, cậu ta cảm thấy trên thế gian này sao lại có một cô gái rực rỡ đến vậy.

 

Thứ chói mắt nhất tôi có thể tưởng tượng ra chính là ánh sáng lấp lánh bồng bềnh trên mặt sóng.

 

Đối với người em trai cùng cha khác mẹ này, ngoài mặt tôi miễn cưỡng lấy lệ, kỳ thực trong lòng thì hận cậu ta tận x ư ơ n g t ủ y.

 

Năm đó mẹ cậu ta nhờ mang t h a i mà được coi trọng, đã x é n á t gia đình tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chiem-huu-va-vuc-tham/chuong-15het.html.]

 

Sau khi cậu ta chào đời lại được nuông chiều vô hạn rồi nhẹ nhàng cư ớ p đi ba tôi.

 

Tôi chưa bao giờ để lộ chút xíu không vui nào với cậu ta.

 

Ngược lại, tôi cực kỳ yêu chiều người em trai này, đến nỗi mọi chuyện trong lòng cậu ta đều đem kể hết cho tôi nghe.

 

Có một cô gái cậu ta hết mực thương yêu.

 

Tôi muốn h ủ y h o ạ i cậu ta và sẽ bắt đầu từ cô gái này.

 

Hứa Gia Hòa nói cô ấy bị người ta cư ỡ n g hôn nên thu mình vào trong vỏ, hệt như một con rùa vậy.

 

Một chiều nọ, tôi vô tình gặp cô gái ấy. Cái cảm giác mong manh, dễ vỡ khi cô ấy đắm mình dưới nắng, giống như băng vỡ, đ â m thẳng vào trái t i m tôi.

 

Khơi d ậy ha m mu ố n ch iế m h ữ u sâu thẳm trong tôi.

 

Cô ấy nên là của riêng tôi.

 

Chỉ cần nhìn cô ấy thôi, cũng khiến k h o á i c ả m t ộ i l ỗi mọc như cỏ dại trong hang tối.

 

Không ai có thể giữ cô ấy cho riêng mình.

 

Tên đàn anh đó đ á n g c h ế t. Bị c ư ỡ n g h ô n dù là chuyện lớn hay nhỏ, nếu không phải cậu ta chê bai, cô ấy cũng sẽ không tự xem thường bản thân.

 

Hứa Gia Hòa càng đ á n g c h ế t hơn. Cậu ta c ư ớ p đo ạt mọi thứ của tôi. Tôi vốn định từ từ gi à y v ò cậu ta, để cậu ta trơ mắt nhìn mình mất đi tất cả và bất lực không thể vớt vát được gì.

 

Nhưng A Hoành lại có hứng thú với cậu ta. Thế thì chẳng còn cách nào khác, cậu ta phải c h ế t ngay lập tức thôi.

 

Tôi đến tiệm sách đón cậu ta và đưa cậu ta tới biệt thự một cách suôn sẻ.

 

Cậu ta cầm quyển sách trên tay, còn ở đó hào hứng nói luyên thuyên. Tôi lấy sợi dây câu ra, si ế t cổ cậu ta từ đằng sau.

 

Hứa Gia Hòa k in h hã i vùng vẫy.

 

Tôi không để cậu ta c h ế t ngay mà nói từng chút một nỗi o á n h ận hơn hai mươi năm qua cho cậu ta nghe.

 

Cậu ta càng x in tha, tôi càng si ế t ch ặ t dây câu.

 

Cho tới hơi t hở cuối cùng, mặt mũi cậu ta tím tái, cậu ta lôi kéo tay tôi cầu x in tha thứ: “Anh… buông tha… A Hoành…”

 

“Không đâu. Cô ấy chỉ có thể là của tôi.”

 

Tôi nhét đầy mồi vào quần áo Hứa Gia Hòa và n é m x á c cậu ta xuống dòng nước đang dâng cao.

 

Mưa lớn đã xóa sạch mọi dấu vết.

 

Cơn phẫn uất tôi kìm nén hơn hai mươi năm qua giờ đây b ùn g n ổ bên trong cơ thể tôi, biến hành k h o á i c ả m v ù i lấp tôi.

 

Nhưng tôi không thể có A Hoành ngay lập tức.

 

Cả n h s á t vẫn đang điều tra nguyên nhân cái c h ế t của Hứa Gia Hòa, tôi chắc chắn không thể ở bên cô ấy lúc này.

 

Trái tim cô ấy đã c h ế t, tôi sẽ đợi tới khi cô ấy số n g lại.

 

Tôi ra nước ngoài du học ba năm và đợi cho tất cả mọi người quên đi Hứa Gia Hòa, tôi mới về nước.

 

Lúc gặp lại A Hoành, cô ấy đã là hôn thê của Lộ Chinh.

 

Lộ Chinh mới là kẻ đá n g c h ế t nhất.

 

Anh ta có tất cả sự đố kị của tôi, anh ta độc ch i ế m A Hoành.

 

Tôi thầm sai người điều tra lai lịch anh ta, mới biết được anh ta là tên hoa n g t ư ở n g đã c ư ỡ n g h ô n A Hoành năm đó. Tôi nhất thời phấn kh í ch, mọi chuyện trở nên thú vị rồi nhỉ.

 

Tôi đặt cuốn sách có chữ ký vào nơi dễ thấy nhất trên kệ sách phòng làm việc.

 

Từng bước d ẫ n d ụ A Hoành nghi ngờ Lộ Chinh, còn mình thì ngồi phía sau làm ngư ông đắc lợi.

 

Tất cả đều diễn ra theo tiết tấu tôi sắp đặt, ngoại trừ A Hoành.

 

Trong mắt cô ấy không có tôi, cũng không có Hứa Gia Hòa. Dù cô ấy nghi ngờ Lộ Chinh là hu n g t h ủ cũng không dứt khoát rời khỏi anh ta.

 

Khi tôi nhận ra cô ấy thích Lộ Chinh, tôi như p h á t đ iê n.

 

Tôi phải ở trước mặt cô ấy x é x á c Lộ Chinh ra thành từng mảnh cho cô ấy xem. 

Loading...