Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chiếc Nhẫn Kim Cương Bị Thu Hồi - Chapter 14-15

Cập nhật lúc: 2024-07-30 20:45:37
Lượt xem: 2,000

14

Tôi thoải mái ngủ được vài ngày.

Một lần nữa kết nối lại với thế giới, khám phá ra rằng nỗi đau và vẻ đẹp luôn song hành cùng nhau.

Bệnh viện gửi tin tức tới.

Một cô gái miền núi được tôi bảo trợ bị tái phát bệnh tim và cần được phẫu thuật càng sớm càng tốt.

Điều này có nghĩa là phải thanh toán lại.

Tôi bắt đầu làm từ thiện khi còn học đại học.

Năm đó, chị tôi qua đời vì một cơn đau tim.

Tôi đã nhiều lần nghĩ rằng nếu chị ấy là con trai thì cha ruột dù phải đập nồi bán sắt cũng sẽ cứu chị ấy.

Thật không may, đôi khi, sự tồn tại của một cô gái lại là tội nguyên tổ.

Chị tôi đã đưa tôi ra khỏi núi nhưng lại không thể sống sót.

Với tâm lý cứu từng người một, tôi đã noi gương mẹ Lâm giúp đỡ các cô gái nghèo.

Thúy Thúy là người có sức khỏe kém nhất.

Tôi chuyển tiền phẫu thuật, trong lòng không khỏi buồn bã.

Thất nghiệp, không thể miệng ăn núi lở.

Nhìn tin nhắn được gửi bởi một số lạ khác, nụ cười lại nở trên môi tôi.

Người gửi nó là Thời An.

Tôi gặp cậu bé khi vào đại học lần đầu tiên.

Năm đó, tôi đang đi trên đường thì nhìn thấy một đứa trẻ bị ngừng tim.

Cái c.h.ế.t đột ngột của chị gái tôi khiến tôi sớm được học những kiến ​​thức liên quan đến cứu hộ.

Tôi không chần chừ mà ngay lập tức quỳ xuống thực hiện hô hấp nhân tạo.

Cho đến khi xe cấp cứu đến.

Bác sĩ nói rất may tôi đã nắm bắt được thời cơ vàng cứu nguy.

Sau khi Thời An tỉnh lại, nhất quyết đòi thông tin liên lạc của tôi.

Khi ra nước ngoài cũng thường viết thư cho tôi.

Cậu ấy thẳng thắn mà đáng yêu.

Sau khi rời khỏi ông nội hung dữ thì phải chịu sự kiểm soát của người chú sống ở nước ngoài quanh năm.

"Cha mẹ em đâu?"

Cậu ấy im lặng hồi lâu nhưng vẫn nói với tôi.

Cha mất, mẹ tự tử.

Để chữa lành tâm hồn trẻ thơ xa cách, tôi đã nói về những cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà cậu bé thích.

Tôi đánh giá cao một câu đó:

Vũ Khúc Đoạn Trường

"Tất cả chúng ta đều là những con bọ trong rãnh nước, nhưng vẫn có người nhìn đến các vì sao."

Giữa dòng chữ là sự nhẹ nhõm cho những năm tháng đen tối khi bị cha ruột đánh đập dã man và nhét bánh bao hấp vào miệng.

Thời An bị ốm đau quấn thân nói:

"Em thì thích 'Tất nhiên là không sợ, cô ấy biết ngày mai mặt trời sẽ mọc”. "

Đúng vậy!

Có người sống với quá khứ.

Cũng có người không sợ ngày mai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chiec-nhan-kim-cuong-bi-thu-hoi/chapter-14-15.html.]

15

Thời An trở về Trung Quốc.

Mời tôi đến nhà ngoại cậu ấy chơi, nơi tôi gặp chú nhỏ “sợ xã hội” của cậu ấy.

Tôi rất ngạc nhiên.

Chàng trai nhỏ thực sự sống trong một ngôi nhà của một thương gia, nơi đất đai cực kỳ đắt đỏ.

Giá đất ở đây cực quý.

Nó được ước tính trị giá ít nhất một tỷ đồng.

Khi quản gia đưa tôi vào biệt thự, tôi choáng váng.

Tôi không ngạc nhiên trước lối trang trí lộng lẫy và đồ cổ.

Mà do tôi đã nhìn thấy anh chàng đẹp trai mà tôi đã ngủ một đêm và dùng năm nghìn nhân dân tệ để tống cổ.

"Tại sao lại là anh?"

Tôi sửng sốt buột miệng thốt ra.

Đôi mắt tinh nghịch của Thời An đảo quanh giữa tôi và anh chàng đẹp trai.

"Chị Vũ Đường, chị biết chú em?"

"Chú ấy là Thương Thừa Châu, thường ngày không thích tham gia các bữa tiệc hay tiếp nhận phỏng vấn."

Xong rồi.

Tôi cảm thấy như số phận đang bóp cổ tôi.

Tôi đã ngủ với một đại nhân vật có thể bóp c.h.ế.t tôi chỉ bằng một ngón tay. Chẳng trách hắn dám nói một trăm triệu.

Thương Thừa Châu nhìn tôi, cười nhưng không cười:

“Thẩm tiểu thư, còn thiếu 99.995.000, bao giờ cô trả tôi?”

Tôi đè lại trái tim đau âm ỉ của mình.

Tham vui nhất thời, nợ truy cả đời.

Tiểu thuyết lãng mạn đã chừa tôi ra!

Thời An bĩu môi:

“Chú, chú keo kiệt quá. Chẳng trách ông ngoại nói chú không tìm được bạn gái.”

Thương Thừa Châu đột nhiên mỉm cười,

“Tôi nghe nói Thẩm tiểu thư đã bỏ việc, cô có thể cân nhắc đến làm việc ở công ty tôi.”

Anh ấy thấp giọng nói:

"Trả nợ."

Thời An nghe không rõ hai chữ cuối cùng, chớp chớp mắt:

"Việc này có thể nha.”

"Chị Vũ Đường, chú em đã đọc thư chị viết cho em, khen ngợi chị học sâu hiểu rộng!"

Còn không phải sao.

Để bắt kịp tâm trí nhỏ bé của Thời An, tôi không chỉ xem bộ phim khoa học viễn tưởng mà còn đề cập đến nhiều món ăn Trung Quốc mà cậu ấy quan tâm.

"Trên lý thuyết thì chỉ là một trò đùa thôi, Thẩm tiểu thư cũng có thể thể hiện tài nấu nướng của mình."

Thương Thừa Châu gợi ý, sau đó ghé sát vào tai tôi:"Nấu một bữa một triệu thì sao!"

Nhìn vào đôi mắt trêu đùa của anh ấy, tôi cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.

Lúc trước Thời An có gửi email tới, trong đó thoáng có sườn mặt của chú nhỏ cậu ấy.

Chỉ là khi đó anh ấy ăn mặt giản dị như một người giàu có rảnh dỗi nên tôi mới nhất thời không nhận ra.

Loading...