Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chiếc Nhẫn Kim Cương Bị Thu Hồi - Chapter 1-3

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:34:03
Lượt xem: 681

1

Vào năm thứ tư tôi đi theo Lâm Hàn, thanh mai của anh trở về Trung Quốc.

Tên cô gái là Tống Kiều.

Dễ thương, bướng bỉnh và kiêu ngạo.

Cô ấy là vị hôn thê được định từ bé của Lâm Hàn.

Nhưng khi anh ấy bị cha ruột và mẹ kế đuổi ra khỏi hào môn, cô ấy ra nước ngoài và hôn ước thất bại.

Lâm Hàn rất quyết tâm, chiêu binh mãi mã để lấy lại những gì thuộc về mình.

Mẹ Lâm trước kia là nhà tài trợ của tôi.

Vì ân tình này, tôi đã gia nhập đội của anh ấy khi còn là sinh viên năm cuối của trường đại học tốt nhất Trung Quốc.

Hơn ngàn ngày đêm, chúng tôi cùng nhau tiến lên, vượt qua mưa gió.

Cuối cùng Lâm Hàn đã đánh bại người cha ruột tham lam của mình, được Lâm lão gia công nhận và trở thành người cầm đấu trẻ tuổi của tập đoàn Lâm thị.

Và tôi đã trở thành người anh ấy tin cậy nhất.

Tổng thư ký của Lâm tổng, người hỗ trợ vô điều kiện cho việc ra quyết định và cung cấp dịch vụ 24 giờ không chênh lệch múi giờ.

Lâm Hàn, người đã uống quá nhiều trong bữa tiệc hôm nay, đã ôm lấy eo tôi và tựa đầu vào bờ vai mảnh mai của tôi.

Anh ấy lồng vào ngón tay tôi chiếc nhẫn kim cương đu quay đắt tiền mà anh ấy vừa mua.

“Vũ Đường, nếu không có em, anh đã không thể leo lên đỉnh cao nhanh như vậy.”

“Hãy cho anh thêm thời gian, anh sẽ cố gắng đưa em đến nơi cao nhất và ngắm nhìn khung cảnh đẹp nhất thế giới."

Tuy nhiên, chưa đầy nửa tháng sau khi nói lời này, chiếc nhẫn kim cương đã được thu hồi.

2

Lần đầu tiên Tống Kiều xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Hàn liền biến mất.

Ngày hôm sau, cô ta tự ngâm nước chính mình, sau đó ra vẻ nhu nhược đáng thương chạy đến phòng làm việc của tổng giám đốc, hắt hơi hơn chục lần.

Lâm Hàn không nhịn được nữa, cởi áo khoác choàng lên người cô ta.

Tình cũ trở lại, nếu sử dụng đúng cách sẽ là một thanh kiếm sắc bén.

Khi trả lại quần áo, Tống Kiều đã làm món bánh quy mật ong mà thuở nhỏ Lâm Hàn rất thích ăn, sau đó khóc lóc kể lể vì bị cha mẹ ép rời đi.

Cả hai đã giải quyết được những hiềm khích lúc trước.

Khi rời công ty còn nắm tay nhau.

Trợ thủ đắc lực của tôi, Tiểu Lan, là một con mọt ngôn tình đã đọc qua mấy trăm bộ tiểu thuyết.

Cô ấy hắng giọng kết luận:

“Thanh mai và ánh trăng sáng đều là những giống loài có lực sát thương rất lớn, chín mươi phần trăm nam nhân không thể chống cự được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chiec-nhan-kim-cuong-bi-thu-hoi/chapter-1-3.html.]

Các cô gái trong phòng thư ký nhìn tôi với ánh mắt thông cảm:

"Chị Vũ Đường, bọn em còn tưởng Lâm tổng thích chị cơ, dù sao chị cũng đã làm không biết bao nhiêu điều vì anh ấy rồi mà."

Đúng vậy!

Tôi đã giúp anh ấy phát triển từ một thiếu gia kiêu ngạo, sa sút thành một tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn.

Nhưng bốn năm chân thành đồng hành chung quy vẫn không thắng nổi tình cũ.

3

Tôi chưa bao giờ nghĩ sự khó xử lại đến nhanh đến thế.

Tống Kiều là một người có thủ đoạn.

Qua việc chiếm được cảm tình của mọi người, cô ta được biết từ lão Phùng, giám đốc tiếp thị rằng mối quan hệ của tôi với Lâm Hàn rất không bình thường.

Ngày hôm sau, cô ta ngồi vào chỗ của tôi, ra vẻ sếp, lệnh cho tôi lái xe đến quán tráng miệng của Jenny cách đó mười cây số để mua ly cà phê gấu yêu thích của cô ấy.

Tôi là thư ký của chủ tịch, hàng ngày xử lý nhiều vấn đề quan trọng.

Tôi không có thời gian chạy việc vặt và mua cà phê cho những người lười biếng.

Tiểu Lan đứng dậy, tính thay tôi làm việc đó.

Tống Kiều nhịn không được tát vào mặt cô ấy:

"Sao? Cô có quyền lên tiếng à?"

Tôi che trước Tiểu Lan đang kinh hoàng thất thố, lạnh lùng nói:

"Tống tiểu thư, mọi nhân viên ở đây đều được luật hợp đồng bảo vệ và có thể kiện cô bất cứ lúc nào vì tội cố ý gây thương tích."

Cô ta trừng mắt nhìn tôi:

“Dám kiện tôi? Đội pháp lý của tôi sẽ nghiền nát các cô dễ dàng như nghiền nát con kiến vậy.”

Tiếng ồn thu hút sự chú ý của Lâm Hàn.

Anh ấy xuất hiện trong bộ vest và giày da, Tống Kiều yếu ớt như không xương nghiêng người tới:

“Anh Hàn, thư ký của công ty anh to thật nha, đến mua cà phê cũng không thể.”

Lâm Hàn nhìn tôi:

Vũ Khúc Đoạn Trường

“Thư ký Thẩm, phiền cô đi một chuyến.”

Hôm nay tôi đến ngày đèn đỏ, tôi bị chướng, đau ở bụng dưới và tôi không muốn đi.

"Lâm tổng, kế hoạch hợp tác với Gia Hi International vẫn chưa được hoàn thành."

"Không vội, tối nay cô làm thêm giờ! Kiều Kiều bị hạ đường huyết, đừng để cô ấy chờ lâu."

Khi Lâm Hàn chạm đáy, tôi đã cùng anh ấy chịu đựng nhục nhã rất nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy.

Sự chua chát dâng lên trong lòng tôi.

Loading...