Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ riêng em - Chap 8

Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:07:26
Lượt xem: 38

Nhưng bạn trai tôi thì đang dùng toàn bộ tình yêu của anh ấy để cố gắng bẻ gãy lớp vỏ cứng của tôi. Và anh ấy gần như đã thành công.

 

Tôi cảm thấy mình không còn là con người kiên cường bất bại nữa, mà bắt đầu có những điểm yếu và bắt đầu vô thức tức giận…

 

Điều này đối với tôi không phải là một điều tốt.

 

Nói là giận anh ấy, chẳng bằng nói là giận chính mình.

 

Không phải tôi không tin tưởng anh ấy, mà là tôi không tin tưởng chính bản thân mình.

 

Tôi sợ rằng mình sẽ không giữ được tình yêu của anh ấy, sợ rằng nếu tôi lơ là một chút, từ đó sẽ không thể đứng vững một mình và không thể tin tưởng nữa.

 

Cô bạn thân cụng ly với tôi: "Sợ tình yêu của anh ấy quá lớn nên thấy lo lắng à?"

 

"Tại sao cậu không thử mở lòng mình ra thêm một chút?"

 

"Hãy tin tưởng cậu ấy nhiều hơn, dựa dẫm vào cậu ấy nhiều hơn, nói thẳng những lo lắng của cậu với cậu ấy… Tớ nghĩ đó sẽ là cách tốt hơn là né tránh."

 

Cảm giác áy náy dành cho bạn trai đã dâng lên tràn ngập trong lòng tôi, khiến tôi không thể ngồi yên được nữa.

 

Cô ấy hào phóng xua tay: "Đi đi, về với người yêu của cậu đi. Tớ cũng ngồi một chút rồi về thôi."

 

"Cậu nhớ cẩn thận nhé."

 

Tôi nhìn cô ấy một ánh mắt cảm kích, khoác ba lô lên vai và nhanh chóng rời khỏi quán.

 

Tôi muốn gặp anh ấy, muốn ôm anh ấy, hôn anh ấy và nói lời xin lỗi.

 

Xuống xe taxi, tôi chạy hết sức về nhà.

 

Tôi thở hổn hển mở cửa, phát hiện ra nhà tối om, chỉ có ánh sáng lập loè từ điếu thuốc trên ghế sofa.

 

Tôi đứng ở cửa, thở dốc, tìm công tắc rồi bật đèn phòng khách lên.

 

“Cạch."

 

Căn phòng bừng sáng, tôi thấy bạn trai đang ngồi trên sofa, tay cầm điếu thuốc kẹp hờ, sắc mặt u ám.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chi-rieng-em/chap-8.html.]

Anh ấy không có biểu cảm gì, chỉ nhìn thẳng vào tôi, người đang đứng ở cửa.

 

Tôi nhanh chóng bước vào nhà, đặt túi xuống và định kéo tay anh ấy để nói chuyện.

 

Anh ấy để tôi nắm tay nhưng không nắm lại như mọi khi, cũng không siết c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Em đã uống rượu?"

 

"Uống một chút thôi, Phàm Thần hôm nay thật sự em muốn xin…"

 

Lời tôi còn chưa dứt, anh ấy đã giơ tay ngắt lời.

 

Đôi mắt anh ấy hơi đỏ, trên mặt hiện lên sự bất lực và giận dữ: "Ngày nào anh cũng ở nhà nghĩ cách nấu món ngon cho em, dặn đi dặn lại là phải chú ý sức khoẻ, không được uống rượu. Thế mà em không coi ra gì, vừa ra ngoài đã uống?"

 

"Em có phải là cảm thấy bị anh quản quá nhiều, thấy rất khó chịu, chỉ muốn bỏ đi cho rồi?"

 

"Anh có phải đã từng nói với em là không được im lặng, không được không biệt tích?"

 

Anh ấy bật sáng màn hình điện thoại cho tôi xem: "Hôm nay anh đã gọi cho em 105 cuộc điện thoại, không cuộc nào được bắt máy. Anh đã nhắn cho em vô số tin nhắn, kết quả là em chỉ trả lời vài tin… hai tin."

 

Tôi vội vàng giải thích: "Em không cố ý, trong lòng em chưa bao giờ nghĩ anh phiền phức cả…"

Anh ấy lại lần thứ hai ngắt lời tôi, giọng nói nhẫn nhịn:

 

 "Cả ngày hôm nay, anh chỉ ngồi ở nhà, bứt rứt không yên, chẳng dám đi đâu. Chỉ đợi khi nào em hết giận về nhà, tìm không thấy anh thì sẽ lo lắng. Còn em thì sao, em có bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh không?"

 

Anh ấy bóp chặt sống mũi, nhắm mắt lại, giọng nói sắc như lưỡi dao, đ.â.m thẳng vào lòng tôi: "Anh thực sự không biết em muốn làm gì nữa. Anh nghĩ có lẽ chúng ta…"

 

"Nên bình tĩnh lại một thời gian thì tốt hơn.”

 

11

 

Giống như một giấc mơ, tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn anh ấy lấy tất cả các thiết bị điện tử của mình, đeo balo lên và rời đi.

 

Tôi muốn hỏi anh ấy giờ này đi đâu, tôi muốn hỏi tại sao, có phải anh ấy cảm thấy tôi đã không còn cứu vãn được nữa không?

 

Tôi rất muốn lao tới níu anh lại, nói lời xin lỗi, nhưng môi tôi cứ mấp máy, không thốt ra nổi một lời.

 

Cho đến khi cánh cửa đóng lại, trong nhà chỉ còn lại mình tôi, tôi mới bất chợt mất hết sức lực, ngã người ra sau, đổ người xuống ghế sofa.

 

Phải rất lâu sau, tôi như một cái xác không hồn, đứng dậy đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi.

Loading...