Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Mộng - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:07:23
Lượt xem: 251

Ngoại truyện một

1.

"Em nhớ có người nào đó mới vào công ty đã nói không cho phép yêu đương nội bộ, anh quên rồi sao?" Tôi chớp mắt, ngây thơ nhìn Tống Tư Lễ, chờ đợi xem anh ấy bị bắt quả tang thế nào.

"Anh cũng nhớ, có người nào đó háo hức như sói đói, trong mơ cứ quấn lấy anh đòi hôn, sờ mó anh khắp người, sao thế, giờ ngại à?" Tống Tư Lễ nắm chặt tôi, đè xuống, không cho cựa quậy.

"Trong mơ anh còn c.h.ế.t sống không cho em hôn." Tôi bực bội, né tránh nụ hôn sắp rơi xuống của anh ấy.

Tống Tư Lễ sững người, bật cười: "Anh cứ tưởng mình điên rồi, toàn mơ thấy em hôn anh, lúc đó ngày nào tỉnh dậy anh cũng nghi mình là kẻ biến thái."

"Sao vậy?"

"Vì mỗi phút giây mơ về em, anh đều nhớ em."

2.

Tiệc tùng công ty, mọi người đều uống rượu, Tống Tư Lễ không uống giọt nào, tôi uống một ly là gục.

Tỉnh dậy lần nữa, Tống Tư Lễ đang nằm bên cạnh, tôi bỗng chốc không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.

Tôi nhắm mắt lại, thử lần nữa.

Vẫn cảnh tương tự, tôi đá Tống Tư Lễ một cái, anh ấy cựa mình.

"Sao anh lại ở đây?"

"Em kéo anh không cho đi, còn hôn anh nhiều lần, môi anh gần sưng lên vì em hôn đấy."

"Không ngờ em say rượu vào lại hoang dã thế."

3.

Từ khi Tống Tư Lễ đích thân cho phép yêu đương trong văn phòng, công ty có thêm vài cặp đôi.

Tuy nhiên, để tránh rắc rối không cần thiết, chúng tôi không công khai.

Một chiều nọ, đang sắp xếp tài liệu, một đồng nghiệp nam đến tỏ tình với tôi.

Tống Tư Lễ mặt đen xì đi ngang qua.

Anh ấy cắn môi tôi đau điếng, hỏi tại sao không công khai.

Tôi là người nửa hướng nội, ít khi đăng cả trên mạng xã hội, không muốn quá ồn ào.

Tôi vẫn không muốn nhiều người biết mối quan hệ của chúng tôi.

Tống Tư Lễ giận dỗi.

Mấy ngày liền chẳng thèm để ý tôi.

Tôi cũng không biết giải thích sao cho rõ.

Hai người cứ thế im lặng cả ngày, tối đó anh ấy lặng lẽ về nhà riêng ngủ.

Tôi lại mơ thấy Tống Tư Lễ.

Chúng tôi vẫn ở căn nhà đó, vẫn trên chiếc giường đó, ôm nhau.

Gặp mặt, cả hai đều giật mình.

Quả thực hơi đột ngột.

Trong mơ tôi giải thích lý do, anh ấy tuy ra vẻ kiêu ngạo nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Đôi khi tôi thấy được mơ thật tốt.

Nhiều lời trong thực tế không nói được, đến trong mơ mọi thứ đều trở nên đơn giản hơn nhiều.

Hôm sau, Tống Tư Lễ lén lút đăng một tấm ảnh tôi đùa với chó nhỏ ở nhà anh ấy lên mạng xã hội.

"Cô ấy ngại, mọi người cứ giả vờ không biết nhé."

...

4.

Tống Tư Lễ dẫn tôi đi gặp bố mẹ anh ấy, lúc đầu tôi lo họ sẽ không thích mình.

Sau mới biết là tôi nghĩ nhiều.

Cả nhà họ đều rất tốt với tôi.

Bác trai bác gái rất hiền hậu, thân thiện.

Đối xử với tôi còn tốt hơn cả con trai ruột của họ.

Thì ra, Hạ Vi là chị ruột của Tống Tư Lễ, cô ấy mang họ mẹ.

Khiến tôi hiểu lầm bấy lâu nay.

Bố mẹ Tống Tư Lễ rất dễ thương, cũng rất yêu thương nhau, họ là một gia đình hạnh phúc.

Họ cho tôi cảm nhận được bầu không khí tràn ngập tình yêu thương.

Tôi rất thích.

Ở cùng họ, như thể phần trống rỗng trong lòng tôi cũng được lấp đầy.

Ngoại truyện 2

Góc nhìn Tống Tư Lễ

Tôi đã gặp Trình Duy Nhất lúc học lớp 12, trong buổi lễ tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi đại học, Trình Duy Nhất học giỏi, được cử làm đại diện tặng hoa cho đại diện khối 12 trên sân khấu.

Mà tôi tình cờ là một trong những đại diện đó.

Khi cô ấy tiến lại gần tôi, tôi hiếm khi cảm thấy hơi căng thẳng.

Cô ấy đưa bó hoa cho tôi, tiện thể mỉm cười: "Anh ơi, chúc anh thi đại học thành công!"

Ngón tay cô ấy chạm vào tôi, rồi lập tức rụt lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, cười gượng với tôi.

Cơ thể tôi căng cứng.

Theo lời mời của trường, tôi với tư cách thủ khoa kỳ thi đại học thành phố Bắc, được mời chia sẻ kinh nghiệm cho các thí sinh khoá mới.

Thực ra tôi hoàn toàn có thể từ chối họ với lý do phòng thí nghiệm quá bận, nhưng tôi muốn về xem Trình Duy Nhất thế nào.

Cô ấy không ổn lắm, đây là phản ứng đầu tiên của tôi khi gặp lại cô ấy.

Đi ngang qua lớp họ, Trình Duy Nhất cô đơn ngồi một mình ở góc, cũng không nói gì, im lặng ngồi làm bài tập, làm được một lúc cô ấy bỗng dùng sức xé nát tờ giấy tính toán xong, gục xuống bàn.

Tôi biết cô ấy chắc hẳn rất buồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chi-mong/ngoai-truyen.html.]

Khi cô ấy đến nghe tôi diễn thuyết, tôi nhìn thấy cô ấy ngay, cô ấy ngồi ở vị trí gần mép.

Cô ấy lại đến xin chữ ký của tôi, tôi rất vui.

Nhưng chưa kịp đến gần tôi, cô ấy bị người khác đụng phải, gọng kính rơi xuống đất, hỏng mất nửa bên, mắt cô ấy ánh lên nước mắt, một mình bơ vơ.

Tôi chỉ có thể đặt xuống mấy cuốn sách đang chờ tôi ký.

Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi.

Mắt to tròn, long lanh nước mắt, lông mi chớp chớp, khiến tôi rất muốn ôm cô ấy.

Tôi không nhịn được nói một câu:

"Mắt em rất đẹp."

Nhận ra sự thất lễ của mình, tôi vội vàng sửa lời:

"Kính em mấy độ? Còn nhìn rõ không?"

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, hơi ngạc nhiên, "400 độ, vẫn nhìn được ạ."

Tôi biết trường một tháng chỉ được về nhà một lần, cô ấy cũng không thể ra ngoài trường ngay được, đợi đến phần cuối cùng kết thúc, tôi chạy đến tiệm kính gần trường, tìm một cặp kính phù hợp.

Nhờ giáo viên chủ nhiệm hiện tại của cô ấy trao cho cô ấy, tôi bảo cô giáo nói đây là quà của thầy cô tặng là được.

Trình Duy Nhất có vẻ thích Giang Khoát, cô ấy nhiều lần đứng dưới ký túc xá nói chuyện với Giang Khoát, còn tặng Giang Khoát những điểm kiến thức cô ấy tổng hợp.

Tôi hơi ghen tị.

Nhưng tôi sắp ra nước ngoài rồi.

Cũng không có tư cách can thiệp vào chuyện của họ.

Sau khi tốt nghiệp, tôi về trường một lần, đúng lúc gặp lễ tốt nghiệp của cô ấy.

Cô ấy đã thay đổi nhiều, không còn là cô bé nhạy cảm tự ti ngày nào, bốn năm đại học, cô ấy trở nên hoạt bát hơn, nụ cười rạng rỡ tươi sáng, xung quanh cũng có nhiều bạn bè tốt.

Tôi giơ tay chụp một tấm ảnh.

Lưu giữ nụ cười của cô ấy.

Tôi như thường xuyên mơ thấy Trình Duy Nhất, trong mơ, cô ấy rất thích hôn tôi, tôi nghĩ chắc mình bị điên rồi.

Nếu không sao lại tưởng tượng ra thứ như vậy, mà còn không chỉ một lần.

Tôi cảm thấy mình như kẻ biến thái.

Nhưng tôi lại sẵn sàng chìm đắm.

Vậy thì cứ tự nguyện sa ngã đi, dù sao cũng chẳng ai biết.

Hồi đại học bạn cùng phòng muốn mời tôi đến công ty họ.

Tôi không đồng ý.

Nhưng trong bức ảnh chụp chung anh ta đăng trên mạng xã hội, có bóng dáng của Trình Duy Nhất.

Tôi biết được đây là buổi xây dựng đội ngũ nội bộ của công ty họ, Trình Duy Nhất làm việc ở công ty đó.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, lần thứ ba anh ta mời tôi liền đồng ý ngay.

Anh ta kinh ngạc, cũng không ngờ tôi sẽ thực sự đồng ý.

Có lẽ tôi điên rồi.

Nhắm mắt mở mắt đều là Trình Duy Nhất.

Đến công ty, Trình Duy Nhất có vẻ không nhớ tôi, rất xa cách với tôi, lần nào gọi tôi cũng là Giám đốc Tống Giám đốc Tống, còn luôn dùng kính ngữ.

Tôi rất bực bội.

Trong mơ, gần đây Trình Duy Nhất thường xuyên muốn hôn tôi.

Tôi vừa tận hưởng, vừa sợ hãi.

Bởi vì chuyện này chỉ xảy ra trong mơ.

Trong thực tế, cô ấy chỉ xem tôi là cấp trên.

Tôi mua căn nhà đối diện Trình Duy Nhất, cô ấy ở một mình không an toàn, mấy ngày trước thấy có người theo dõi cô ấy, nhưng đã bị tôi đuổi đi.

Vệ Hạ hôm nay lại đến văn phòng tôi, thật phiền quá. Cô ấy cứ ép tôi đi xem mắt hoài, tôi đã nói là tôi có người mình thích rồi mà.

Cô ấy hỏi tôi cái cô Chương Mộng đó có phiền lắm không? Tôi bảo rất phiền.

Trình Duy Nhất xuất hiện ở cửa, lòng tôi hốt hoảng, lỡ như cô ấy nghe được chuyện tôi đi xem mắt thì sao, liệu cô ấy có hiểu lầm không.

Hôm nay tâm trạng cô ấy có vẻ không tốt lắm. Khi cô ấy đặt tài liệu xuống, tôi gọi cô ấy lại, muốn tối nay nói rõ với cô ấy, dù cô ấy không chấp nhận tôi, tôi cũng cam lòng.

Khi Giang Khoát nói Trình Duy Nhất đã thích tôi từ hồi đại học, tôi hơi khó tin, tôi cứ tưởng những kiến thức đó là cô ấy viết cho Giang Khoát.

Cô ấy nói không còn thích tôi nữa.

Lòng tôi rất đau.

Cô ấy đi rồi, không đợi tôi.

Tôi cảm thấy rất thất vọng.

Thì ra, giấc mơ của tôi và Trình Duy Nhất đã thông nhau.

Nhưng giờ đây, cô ấy sẽ không bao giờ mơ thấy tôi nữa.

Dạo này Trình Duy Nhất cứ tránh mặt tôi, chạy còn nhanh hơn thỏ, lần nào cũng không gặp được cô ấy.

Cái anh chàng Tiểu Lưu kia, sao lại đứng gần Trình Duy Nhất thế, rõ ràng anh ta đã có bạn gái rồi.

À, thì ra là muốn nhìn bông tai của Trình Duy Nhất.

Tôi rất nhớ Trình Duy Nhất.

Chỉ muốn bay về từ châu  u ngay lập tức.

Bố mẹ Trình Duy Nhất đối xử với cô ấy không tốt, hóa ra không phải ai cũng được lớn lên trong tình yêu thương, tôi muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời cho cô ấy.

Tình yêu đông lên tây xuống, cuối cùng cô ấy đã trở thành duy nhất của tôi.

Tôi rất yêu cô ấy.

Xin lấy cả đời để bảo đảm.

Trong tất cả đám đông từ nay về sau, cô ấy là người duy nhất tôi yêu thương nhất đời này.

 

Loading...