Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Mong Lòng Người Như Lòng Ta - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-08-30 23:52:06
Lượt xem: 302

45.

Ta chỉ vào đầu mình, chân thành nói: "Tất cả những suy nghĩ điên rồ trong đầu ta đã ép ta phải làm như vậy."

Hệ thống: "..."

Tạ Ngọc Chương: "..."

Ta tự nhiên bình tĩnh, nói: "Chàng có tin ta không, thực ra thế giới của chúng ta đã được sắp xếp thành một kịch bản từ trước."

Ta kể lại toàn bộ câu chuyện một cách sinh động, đồng thời lên án hệ thống đã hành hạ ta.

Sau đó, ta mong đợi nhìn hắn: "Chàng đã hiểu chưa?"

Tạ Ngọc Chương trầm mặc một lúc, bình tĩnh nói: "Ta chỉ muốn hỏi một điều."

Không hiểu chỗ nào hả?

Hệ thống, cốt truyện, hay là nam nữ chính?

Ta dùng ánh mắt cổ vũ hắn nói tiếp.

Tạ Ngọc Chương hỏi: "Sau này nàng sẽ không thích Lâm Tĩnh An nữa đúng không?"

"... Đương nhiên, hơn nữa trước đây ta cũng chưa từng thích."

Trong mắt Tạ Ngọc Chương dường như có vài giọt lệ.

Khi ta định xác nhận lại, hắn đột ngột ôm chặt ta, chôn mặt vào cổ ta, hơi thở ấm áp.

Sau một lúc lâu, hắn mới thì thầm: "Như vậy là đủ rồi."

46.

Ta hỏi Tạ Ngọc Chương, ngươi có tin những gì ta nói không?

Tạ Ngọc Chương lắc đầu nhưng lại gật đầu, nói rằng hắn chỉ tin lời hứa của ta.

Ta có chút chột dạ, nhưng cũng cảm động.

Ta đã nói rất nhiều lời nói dối trong đời mình và đã hứa nhiều điều không đúng.

Chỉ có Tạ Ngọc Chương bị lừa nhiều lần như vậy mà vẫn chọn tin tưởng ta.

47.

Sau đó, Tạ Ngọc Chương mang ra một tờ giấy từ thư phòng, yêu cầu ta ký tên và ấn dấu tay.

Hắn còn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm từng chữ mà ta viết.

Ta máy móc viết ra lời chứng nhận kỳ lạ nhất trong đời mình:

"Ta, Khương Vân, hứa rằng từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ thích Lâm Tĩnh An."

"Nếu vi phạm, ta sẽ bồi thường suốt đời cho Tạ Ngọc Chương."

Viết xong, ta ký tên và ấn dấu tay.

Tạ Ngọc Chương nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận muốn giữ lại tờ giấy đó.

Ta ngăn hắn lại, nhìn vào ánh mắt lo lắng của hắn, rồi cười và viết thêm một câu:

"Nếu tuân thủ lời hứa, Tạ Ngọc Chương sẽ dành phần đời còn lại để khen thưởng ta."

Tạ Ngọc Chương nhìn chằm chằm vào câu nói đó, trông như muốn khóc, nhưng cuối cùng lại cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chi-mong-long-nguoi-nhu-long-ta/chuong-11.html.]

Hắn móc ngón tay út của ta và thở dài: "Lần này không được lừa ta nữa."

Một tháng sau.

Khi ta vừa bước chân trái vào hoàng cung, Thánh Thượng đã lập tức đuổi ta ra khỏi kinh thành.

Thủ phụ Tạ Ngọc Chương tự mình dẫn theo một đội hộ vệ áp giải ta.

Nhưng trên đường, không may chúng ta gặp phải một cuộc bạo loạn.

Trong hỗn loạn, "Khương Vân Vi" không may bỏ mạng.

【 Ting! Chúc mừng, cốt truyện đã hoàn thành thuận lợi, nhiệm vụ được phán định thành công. 】

48

Hệ thống đệ trình báo cáo, tiện thể tính khen thưởng cho ta, còn liên tục xác nhận với ta:

"Ngươi xác định muốn đổi thân phận tự do để bảo vệ Tạ Ngọc Chương sao?"

Ta nằm trong kiệu, lười biếng nói: "Đúng, xác nhận một trăm lần."

Hệ thống thở dài:

"Không ngờ, lúc đầu ký kết hợp đồng ngươi tham lam đến vậy, thế mà lại có thể buông bỏ được."

"Ta cũng không nghĩ ngươi lúc đầu lại cứng đầu như vậy, thế mà cuối cùng lại nhượng bộ."

Hệ thống bị chọc đau, lạnh lùng cười: "Nếu ta không nhượng bộ, nam nữ chính đều sẽ c.h.ế.t dưới tay kẻ ác, toàn bộ nhiệm vụ sẽ đổ vỡ."

Ta cười vô tội: "Ôi trời ơi, thật là nguy hiểm quá đi mất."

Hệ thống trợn mắt.

"Đi đến thế giới này, ta cảm giác mình đã bị hỏng, khi trở về phải sửa chữa lại mới được."

Khi bắt đầu đếm ngược, hệ thống bị rút đi, cuối cùng, trước khi biến mất, hệ thống nói khẽ: "Thực ra không hoàn toàn là do Tạ Ngọc Chương ép buộc ta... Tóm lại, chúc các ngươi vĩnh kết trăm năm."

Giọng nói tan biến, hệ thống đã gắn bó với ta suốt năm năm cuối cùng cũng biến mất.

Từ nay về sau, ta hoàn toàn có được tự do.

49.

Ta vén màn xe lên, nhìn thấy Tạ Ngọc Chương bên ngoài, thúc ngựa tiến đến bên ta.

Hắn có lẽ sợ ta buồn chán, bắt đầu kể về nơi chúng ta đang đến, còn bao lâu nữa thì về đến kinh thành.

Hắn còn hỏi ta có muốn ăn hạt dẻ gà không, nếu muốn thì đến Ngũ Vị Lâu hắn sẽ mua cho ta.

Ta chống má nhìn hắn, cười.

Tạ Ngọc Chương nhận ra, trên mặt có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lại gần hôn ta một cái.

50.

Dưới chân là con đường về nhà, trên đầu là ánh nắng chiều rực rỡ.

Hoàng hôn chiếu rọi lên người, bóng của ta và Tạ Ngọc Chương đan xen vào nhau.

Ta luôn nghĩ mình là nữ phụ trong câu chuyện của người khác.

Nhưng có người lặng lẽ đứng sau lưng ta, vẫn luôn một lòng xem ta như nữ chính duy nhất trong cuộc đời của hắn.

Dù thời gian có tĩnh lặng hay đầy biến động, tất cả đều thuộc về câu chuyện của ta và hắn, một câu chuyện chung một trái tim.

Loading...