Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chỉ còn là quá khứ - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-08 10:16:32
Lượt xem: 622

1

Trong hơi men, Lâm Giang Dã kéo tôi vào lòng và nhẹ nhàng hôn tôi.

Đang lúc xúc động, điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh ta không nhìn, dường như biết người gọi là ai, cứ thế mà cúp điện thoại. Tôi đặt tay lên n.g.ự.c anh ta, đỏ mặt hỏi: “Hôm nay là sinh nhật anh, nếu bạn bè gọi đến chúc mừng thì sao?”

“Bạn bè nào có thể quan trọng hơn em cơ chứ?”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Anh ta cắn nhẹ vào dái tai tôi, hơi nóng phả vào khiến tôi ngứa ngáy rùng mình:

“Nếu không phải em không tiện, hôm nay em tuyệt đối... Coi như là một món quà sinh nhật cho anh phải không? Yến Yến, còn bao lâu nữa chúng ta sẽ kết hôn? Anh rất yêu em.” - Giọng anh ta đầy si mê.

Cảm giác tê dại, tôi ôm lấy cổ anh ta và định hôn đáp lại thì điện thoại của anh ta lại reo.

Anh ta mặc kệ và để chuông điện thoại tiếp tục reo cho đến khi tự dừng lại.

Rồi điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, Lâm Giang Dã cuối cùng cũng sốt ruột trả lời: “Sao cô phiền phức vậy!”

Đầu dây bên kia, một giọng nữ rụt rè: “Anh trai, em là Giai Giai, dì nói hôm nay là sinh nhật anh, nên em làm bánh kem cho anh, anh đừng mắng em...”

Tôi không lạ gì cô gái này.

Cô ta là Sầm Giai, nửa năm trước đã đến nhà họ Lâm và nói rằng cô ta là con gái người họ hàng xa của chú Lâm, bố mẹ đã qua đời, chú Lâm trước đây đã được gia đình họ cô ta giúp đỡ, chú ấy hứa là sẽ hỗ trợ cô ta cho đến khi cô ta tốt nghiệp đại học.

Thấy không có tiếng đáp lại, giọng cô ta nghẹn ngào nức nở: “Bên ngoài trời mưa to, em không mang theo ô, em làm bánh ngọt cho anh, là em tự làm, em đưa cho anh rồi đi, được không? Em không quấy rầy anh...”

Quả nhiên, Lâm Giang Dã cau mày thật chặt và hét lên: “Cô có bị bệnh không? Tôi thậm chí còn không mời cô, tại sao cô lại ở đây? Cô không có ô à, thật n.g.u n.g.ố.c!”

Sau khi anh ta cúp điện thoại, tôi nhìn mưa to gió lớn ngoài cửa sổ. Nghĩ đến những cô ta, không biết vì sao trong lòng luôn có chút lo lắng.

Sầm Giai có mái tóc vàng, gầy và trông như suy dinh dưỡng, Lâm Giang Dã luôn nói với tôi rằng cô ta thực sự n.g.u n.g.ố.c và vụng về, cái gì cũng không biết, thực sự không hiểu làm thế nào mà cô ta có thể đỗ đại học.

“Cô ta làm hỏng đồ ở trong phòng làm việc của anh, may mà anh kịp giúp.”

Anh ta có vẻ mặt tự hào “Em nhanh khen thưởng anh nào”, nhưng tôi lại chú ý một điểm: “Sao cô ta có thể vào phòng làm việc của anh?”

Lâm Giang Dã sửng sốt trước câu hỏi của tôi, sau đó nhanh chóng cười phá lên và vuốt tóc tôi: “Em ghen à?”

Tôi né tránh tay anh ta, nhưng lại bị anh ta kéo vào một cái ôm mạnh mẽ hơn.

Trong giọng nói của anh ta mang theo sự khinh thường: “Yến Yến, cô ta sao có thể so sánh với em? Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của cô ta, mang cả giày cao gót vào cũng cũng không xứng!”

Có lẽ do giọng điệu của anh ta kiên quyết đến mức tôi quên hỏi tại sao Sầm Giai lại xuất hiện trong phòng làm việc mà chỉ tôi và Lâm Giang Dã mới được vào.

2

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chi-con-la-qua-khu/1.html.]

Sầm Giai không hiểu bằng cách nào vẫn vào được nơi này.

Sắc mặt Lâm Giang Dã trong nháy mắt tối sầm lại: “Mẹ kiếp, ai cho cô ta vào?”

Mọi người ở đây đều biết tính khí Giang Dã nên không dám nói.

Chỉ có Trương Dương đứng gần tôi nhất, nhỏ giọng giải thích với tôi: “Chị dâu, không ai mời cô ấy cả, cũng không biết cô ấy làm sao tìm được chỗ này, cô ấy nhất quyết đưa bánh kem trước khi rời đi...”

Tôi nhìn sang và thấy Sầm Giai đang đứng cạnh cửa một cách đáng thương, tay cầm một chiếc bánh ngọt.

Có lẽ cô ta sợ bánh bị ướt dính nước mưa nên đã lấy áo khoác của mình phủ lên hộp bánh.

Bởi vì lớp quần áo cô ta đang mặc khá mỏng manh nên có thể loáng thoáng nhìn thấy đường cong cơ thể.

Điều hòa trong phòng được bật hết cỡ, cô ta có chút run rẩy, môi trắng bệch.

Nhìn thấy tôi và Lâm Giang Dã đi ra, mắt cô ta đột nhiên sáng lên, lon ton chạy tới, đưa bánh kem cho Giang Dã, hưng phấn nói: “Anh trai, em làm bánh kem cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Nhưng khi cô ta lấy áo khoác ra khỏi hộp thì phần bánh bên trong đã bị nhòe.

Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dòng chữ màu đen “Anh trai, chúc anh luôn hạnh phúc”.

Lâm Giang Dã thấy vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm: “Cô nghe không hiểu à, không mời mà tới, ai thèm ăn cái bánh rẻ tiền của cô.”

Bị Lâm Giang Dã mắng, đôi mắt của Sầm Giai lập tức đỏ hoe, cô ta bướng bỉnh giải thích: “Em không có tiền để chuẩn bị cho anh một món quà đắt tiền như những người khác. Em chỉ có những suy nghĩ này, hy vọng anh sẽ được hạnh phúc.”

Cô ta trông giống như một bông sen trắng nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Khi tôi đang định mở miệng thì Lâm Giang Dã đã cởi áo khoác của anh ta ra, bao lấy cơ thể Sầm Giai: “Ra ngoài.”

Cô ta che mặt liếc nhìn chúng tôi một cái rồi chạy vụt ra ngoài.

3

Sau khi cô ta rời đi, mọi người ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Giang Dã sốt ruột ngồi trong góc và nguyền rủa “xui xẻo”, tôi vươn tay véo nhẹ và siết c.h.ặ.t t.a.y anh ta trong sự nhẹ nhõm.

Mọi người đề nghị cắt bánh để ước nguyện trước, có người muốn vứt chiếc bánh do Sầm Giai mang đến nhưng Lâm Giang Dã đã ngăn lại.

Tôi mở to mắt nhìn anh ta, nhưng anh ta chỉ thản nhiên nhếch khóe miệng, cười lạnh: “Để anh tự ném.”

Tuy nhiên, cho đến khi tất cả những chiếc bánh khác được cắt ra thì chiếc bánh xấu xí kia vẫn được đặt ở vị trí dễ thấy nhất.

Lúc này, đột nhiên có người kêu to: “Cô ta hình như bị xe đụng!”

Có người liền lên tiếng hỏi: “Anh đang nói ai vậy? Ai bị xe đụng”

Loading...