Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Còn Là Hồi Ức - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-03-21 08:57:45
Lượt xem: 1,159

 

Tôi đã đăng kí tham gia một buổi đ.ấu g.iá online bản thân ở trường. 

 

 Ăn chung một bữa g.iá 300 tệ (~1 triệu), còn đi hẹn hò thì 500 tệ (~1 triệu7) 

 Một đám con nhà giàu trong tiết thể dục tụ tập lại bàn tán sau lưng tôi.

 "Bình thường cậu ta luôn tỏ vẻ thượng đẳng, nhưng hóa ra chỉ đang giả vờ mà thôi". Lời này được thốt ra bởi Lục Vân Đình - người có xuất thân từ một gia đình thế gia bậc nhất.

 Cậu ta dùng giọng điệu lạnh lùng mà kết luận: "Một kẻ hạ lưu phù phiếm, rẻ ti.ền, thích mơ tưởng viển vông".

 Tôi cố tình va phải Lục Vân Đình, trong chớp mắt nhanh chóng nhét mẩu giấy có ghi số điện thoại di động của mình vào tay cậu ta. 

 

 Sau giờ học, tôi nhận được một tin nhắn:

[Làm bạn gái tốn bao nhiêu ti.ền?]

---

01

Đã một giờ trôi qua kể từ khi tôi nhìn thấy dòng tin nhắn lạ lùng này.

Có lẽ người kia thấy tôi lâu quá không rep nên lại gửi thêm một tin khác.

“T.iền không phải là vấn đề, cậu muốn gi.á nào cũng được”.

Tôi khẽ xoa những ngón tay đỏ lên vì lạnh, bấm gửi tin nhắn.

"Theo ngày hay tháng?"

Dấu ba chấm hiển thị người đối diện đang soạn tin.

"Có gì khác biệt?"

"Một ngày một nghìn tệ (~ 3triệu5), hai mươi tám nghìn tệ mỗi tháng (~96triệu4), những tháng tiếp theo tôi sẽ giảm gi.á 10%, thấy thế nào?"

Như thể bị sốc trước những gì tôi nói, một lúc sau cậu ấy mới nhắn lại.

"Cậu ghi gi.á chi tiết quá."

Đợi xe buýt hơn nửa tiếng, tôi dần cảm thấy mất kiên nhẫn vì lạnh.

"Có muốn giảm gi.á không?"

"..."

Một dãy địa chỉ được gửi tới máy tôi.

“Ờm, tôi đặt chỗ trước một tháng, tám giờ tối nhớ đến đấy.”

Tôi nhìn địa chỉ, đó là một quán bar.

"Oke".

Tôi gõ một chữ, cất điện thoại vào túi áo khoác rồi lên xe buýt.

02. 

Lúc tôi bước vào quán bar thì trời đã tối rồi.

Đủ các thể loại trai - gái dù ăn mặc cũng ra gì và này nọ đấy nhưng được cái không có ý thức, tiếng hét hò ca hát ầm ĩ xuyên thủng màng nhĩ tôi.

Tôi cau mày, bước vào phòng bao theo số phòng được cho.

Vừa mới mở cửa vào trong, không khí xung quanh hình như lắng lại, mùi r.ượu nồng nặc xông thẳng vào mũi khiến tôi ho sặc sụa.

"Hê lô".

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy bảy tám báo thủ ăn mặc khác thường đang ngồi trên ghế sofa.

Tôi nhận ra bọn này, đám con nhà giàu, cũng là bạn cùng lớp với tôi.

Người vừa chào hỏi tôi chính là thiếu gia nhà họ Giang, theo tiếng của cậu ta, mấy người đang tám chuyện cũng quay đầu hóng hớt.

"Tao đã nói là cô ta sẽ đến đây mà."

Nhìn thấy tôi đến gần, Giang Doanh đắc ý nhướng mày, giễu cợt nói.

"Lâm Hạ, cậu đúng là kiêu ngạo, gần chín giờ mới tới."

Giang Doanh vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống, nhưng tôi cứ đứng đấy, làm sao nào?

Sắc mặt Giang Doanh dần trở nên khó coi, cậu ta hếch cằm, cười lạnh.

"Tới cũng đã tới rồi, còn giả vờ thanh cao à? Cần tôi mời ngồi sao?"

Tôi phớt lờ cậu ta, nhìn người ngồi bên cạnh, bình tĩnh hỏi.

"Đây là tin cậu gửi?"

Lúc Giang Doanh nói, Lục Vân Đình cũng đang nhìn tôi.

Nghe thấy tôi hỏi, cậu ấy không chút do dự đặt ly r.ượu trong tay xuống, mỉm cười, thẳng thắn thừa nhận.

"Đúng."

Tôi không nói gì, chỉ bước tới ngồi cạnh Lục Vân Đình.

"Tôi phải về nhà trước mười một giờ. bây giờ cậu phải đặt cọc mười nghìn tệ (~34triệu4). Tôi chỉ ngồi đây với cậu thôi, không tính đồ uống."

Lục Vân Đình không ngờ câu đầu tiên tôi nói lại là t.iền, nhất thời sửng sốt.

"Cậu thực là…"

Cậu ấy không nói gì nữa, cúi đầu nghịch nghịch điện thoại, giây tiếp theo tôi nhận được tin nhắn chuyển khoản.

"L đã chuyển 50.000 nhân dân tệ." (~172triệu1)

"Tối nay tôi sẽ trả phần còn lại cho cậu. Đừng từ chối uống r.ượu."

Tôi bấm nhận t.iền, nói đồng ý.

Giang Doanh bị tôi phớt lờ thì có chút tức gi.ận, cậu ta bưng chai r.ượu đặt trước mặt tôi, mỉm cười.

"Trường chúng ta còn có nữ sinh nào hám t.iền như này không? Nào, uống đi, tôi muốn xem cậu có thể uống đến đâu".

Đám con trai kia cũng tụ tập xung quanh bàn chỗ tôi ngồi, có một tên đang ôm bạn gái lớn tiếng nói:

"Đây không phải là hoa khôi số một của lớp chúng ta sao? Thế thì cô ấy chắc chắn uống rượu cũng phải top 1 rồi!"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Mẹ kiế.p, trước đây tao nói còn không thèm để ý, giờ thì cũng đang ngoan ngoãn ngồi ở đây rồi!"

"Hóa ra Lục thiếu bảo tôi đến đây là có mục đích này, không mất t.iền thì tôi uống".

Tôi chộp lấy chai r.ượu, ngẩng đầu nốc cạn mà không cần dùng ly, uống xong chai đó, tôi đỏ mặt, đám người xung quanh trông càng hưng phấn hơn khi nhìn thấy như vậy.

“Phục vụ sẽ mở thêm mười chai nữa, mau uống tiếp đi!”

Tôi không nói gì mà cầm lấy một chai khác, đám người đó càng nói đùa to hơn, ngay cả tụi nữ sinh đang ôm ấp bạn trai cũng nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

Sau khi tôi uống xong chai thứ năm, Lục Vân Đình cuối cùng cũng lười biếng lên tiếng, ngăn tôi uống tiếp.

"Thế được rồi, đây là bạn gái của tao, cho tao chút mặt mũi đi."

Tiếng la hét cuối cùng cũng dừng lại, Giang Doanh chỉnh sửa vạt áo sơ mi, cậu ta tặc lưỡi.

"Một ngàn một ngày, Lâm Hạ, cậu thật rẻ mạt, tháng sau sao không đi cùng tôi, tôi cho cậu thêm một ngàn, nghĩ thử đi?"

Với khuôn mặt đầy vẻ chế giễu, tôi nhìn chằm chằm vào Giang Doanh, khẽ lắc đầu.

"Được thôi, đúng như cậu muốn, mười nghìn một ngày."

"Cậu!"

Vẻ mặt của Giang Doanh thay đổi, như thể cậu ta vừa bị tôi chọc tức, nói lớn hơn:

"Lâm Hạ, cậu thật là... Cậu cố ý phải không? Cậu muốn lấy của tôi nhiều như vậy?"

Mười nghìn tệ đối với thiếu gia nhà họ Giang chắc chắn không là bao, cậu ta từng ném ra mấy trăm vạn cho một đêm chơi bà.i, đây là chỉ vì cảm thấy bị mất mặt khi bị tôi phân biệt đối xử.

“Sau này mỗi ngày hai mươi vạn, nếu cậu không đủ t.iền thì đừng làm phiền tôi”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chi-con-la-hoi-uc/chuong-1.html.]

Tôi lười để ý tới cậu ta, cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại, Giang Doanh trừng mắt nhìn tôi, ngồi sang một bên hờn dỗi.

Đám người trong phòng lại bắt đầu chơi, tiếng cười he hé của các cô gái tràn ngập, trong khung cảnh ồn ào, Giang Doanh đột nhiên lên tiếng.

"Không phải là không thể, cậu đồng ý đi, tháng sau..."

"Lâm Hạ."

Lục Vân Đình ngắt lời Giang Doanh, cậu ấy quay đầu lại, bình tĩnh hỏi tôi.

"Cậu đứng dậy được không? Mười một giờ rồi, tôi đưa cậu về nhà."

Tôi gật đầu, cầm áo khoác và đi theo Lục Vân Đình ra khỏi phòng bao.

03. 

Sau một giấc ngủ ngon, khi tỉnh dậy tôi cảm thấy khá choáng, chắc là do uống quá nhiều r.ượu đây mà.

Tôi khẽ xoa đầu, ép mình dậy rồi vội vàng vệ sinh cá nhân để đến trường.

Lục Vân Đình và tôi bắt đầu mối quan hệ yêu đương, mỗi ngày tôi đều phải nhắn tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, khi cậu ấy chơi bóng trong giờ thể dục, tôi sẽ phải mang áo khoác và nước. Sau giờ học, chúng tôi cũng sẽ cùng nhau nói chuyện.

"Cùng ăn trưa nhé!"

Tôi ậm ừ cho có rồi cầm khăn lau mồ hôi cho Lục Vân Đình.

“Ăn chung một bữa một trăm, cậu trả t.iền.”

“Cậu thiếu t.iền đến thế à?”

Lục Vân Đình dừng lại một chút, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai. Cậu ấy cười khẩy, nhấc điện thoại lên và chuyển cho tôi 10.000 nhân dân tệ.

"Tôi sẽ trả luôn một tháng, t.iền thừa là t.iền boa."

Lục Vân Đình có gia cảnh rất tốt, mỗi lần xuất hiện đều bị một đám người vây quanh, hầu hết là đám nhà giàu, khi gặp tôi, luôn là ánh mắt chế nhạo, trong số đó có Giang Doanh là người hào hoa nhất, mỗi lần thấy tôi, cậu ta toàn giả vờ không để mấy lời của tôi vào tai.

Vào ngày thứ 20 trở thành bạn gái của Lục Vân Đình, cũng là sinh nhật của cậu ấy.

Lục Vân Đình là con một, thế gia vọng tộc, cha mẹ yêu thương, nghe nói họ sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vô cùng hoành tráng.

Tan học, Lục Vân Đình không gọi điện cho tôi nữa.

"Ngày kia là sinh nhật tôi, tôi sẽ kêu tài xế đến đón cậu, buổi chiều hãy đến sớm nhé."

Tôi nhìn ngày tháng, khẽ lắc đầu.

"Hôm đó không được, tôi có việc phải làm."

Lục Vân Đình đ.á vào chiếc ghế ở bàn trước chúng tôi, cậu bạn ngồi trên giật mình nhưng không dám nói lời nào.

"W.t.f? Cậu không đến chúc mừng sinh nhật tôi. Lâm Hạ, cậu đang đùa tôi à?"

Lục Vân Đình cười một cách khó coi, lộ ra hàm răng trắng ngần. Khoảng thời gian làm bạn gái của cậu ấy tôi luôn làm tròn nghĩa vụ của mình, ủng hộ cậu ấy trong mọi trường hợp, quan tâm và dỗ dành cậu ấy, trở thành một người bạn gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên tôi từ chối Lục Vân Đình.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lục Vân Đình, tôi vẫn lắc đầu.

"Hôm đó thật sự không được, lát nữa tôi sẽ bù đắp cho cậu."

"Được rồi, nhưng có chuyện gì mà không đi được?"

Tôi không trả lời.

Lục Vân Đình đột nhiên bật dậy, tôi tưởng cậu ấy định đ.ánh nên tôi lùi lại một bước. Lục Vân Đình nhìn thấy hành động của tôi, sắc mặt càng trở nên khó coi, cậu ấy lại đ.á vào bàn, phát ra một âm thanh rung trời lở đất và rời đi mà không thèm nhìn lại.

Người anh em của Lục Vân Đình ngồi hàng bên cạnh đứng lên, mỉm cười nhìn tôi.

"T.iền cũng đã lấy rồi, còn giả vờ làm gì?"

Không hề giấu giếm giọng nói, cậu ta lấy trong ví ra một xấp t.iền ném vào mặt tôi với vẻ khinh thường.

"Không phải chỉ muốn t.iền thôi sao? Nhận lấy, ngày mai đến xin lỗi anh Lục".

Ánh mắt cả lớp đều đổ dồn vào tôi, tôi tỏ vẻ bình tĩnh, ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt từng tờ t.iền, đi đến bàn Giang Doanh, nhẹ nhàng nói.

"Nhường đường, cậu dẫm phải nó rồi."

Giang Doanh giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, đột nhiên đứng dậy, để lộ tờ t.iền bị dẫm dưới chân, nhìn tôi cúi đầu nhặt lên, ánh mắt Giang Doanh có chút phức tạp, ôm n.g.ự.c lầm bầm.

"Lâm Hạ, cậu thật xấu tính."

04. 

Tối hôm đó tôi gửi cho Lục Vân Đình tin nhắn chúc ngủ ngon, nhưng cậu ấy không trả lời. Sáng hôm sau cậu ấy cũng không thèm trả lời tin nhắn chào buổi sáng của tôi.

Khi bước vào lớp, tiếng ồn ào đột nhiên tắt hẳn.

"Hôm nay cậu không đợi tôi ở cổng trường."

Trong khoảng thời gian này, tôi và Lục Vân Đình thường xuyên đến lớp, ra về cùng nhau. Trong mắt người ngoài, chúng tôi thực sự trông giống như một cặp đôi bình thường.

Lục Vân Đình thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, như thể cậu ấy không nghe thấy, tôi liếc nhìn vào tai cậu ấy, không đeo tai nghe, vậy thì là cố ý rồi.

Bạn cùng bàn của Lục Vân Đình thấy không khí có gì đó không ổn, cười khô khan, kiếm cớ chạy sang chỗ khác.

Tôi ngồi xuống chỗ đó, nghiêng đầu hỏi thẳng.

"Sao cậu lại phớt lờ tôi? Thậm chí không rep tin nhắn tôi gửi."

 

Lục Vân Đình đập mạnh điện thoại xuống bàn, nhướng mi với vẻ chế giễu.

"Lâm Hạ, t.iền bị ném xuống đất cậu còn nhặt lên, tôi ngỏ lời muốn cậu làm bạn gái tôi, cậu lại còn không đến tiệc sinh nhật, cậu không cho tôi mặt mũi à?"

Tâm tình Lục Vân Đình có vẻ không tốt, trước kia hay cười thì giờ khóe miệng cũng không còn cong nữa.

"Xin lỗi."

Lục Vân Đình không nói gì, vẫn lạnh lùng nhìn tôi. Tôi cầm chiếc túi bên cạnh, lấy ra một cái hộp đưa cho Lục Vân Đình.

Lục Vân Đình cau mày, trong mắt mang theo tia nghi hoặc.

"Đây là gì?"

Cậu ấy mở nắp, chợt cười lớn.

"Lâm Hạ, với cái kết cấu thô ráp và màu sắc lỗi thời này, nó thậm chí còn không đủ tư cách làm một miếng giẻ rách trong nhà tôi."

"Quà sinh nhật, chúc mừng sinh nhật cậu."

Lục Vân Đình nghe được lời của tôi, hơi khựng lại, sau đó đột nhiên phản ứng lại, mở to mắt.

“Cậu đan cái này à?”

Tôi còn chưa nói gì, Lục Vân Đình đã đặt chiếc hộp lên bàn, thả lỏng cơ thể, dựa vào bàn cười lớn.

“Mặc dù là đồ rẻ t.iền, nhưng vì cậu có chút lương tâm, biết chuẩn bị quà nên tôi miễn cưỡng nhận vậy. Nhưng ngày mai cậu mới nên đưa cho tôi, bây giờ đưa cho tôi có ý nghĩa gì? Cậu thật ngu ngốc.”

Mặc dù Lục Vân Đình mắng tôi, nhưng trong giọng điệu lại không có bao nhiêu tức giận, trái lại còn có chút vui mừng.

Tôi thấy tâm trạng cậu ấy tốt lên, nhẹ giọng hỏi.

"Cậu vẫn còn giận à?"

"Đôi mắt nào của cậu nhìn thấy tôi tức giận? Là cậu tự đến xin lỗi."

"Ừm, mai tôi sẽ nghỉ một ngày. Đừng lo, tôi sẽ trả lại t.iền của ngày mai cho cậu."

Xung quanh trở nên yên tĩnh, không hiểu tại sao vẻ mặt của Lục Vân Đình lại thay đổi, cậu ấy vô cảm nhìn tôi, con ngươi đen nhánh u ám, trông có chút đáng sợ.

"Lâm Hạ, não cậu có vấn đề à?"

Lục Vân Đình nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, đột nhiên đứng dậy, cầm hộp quà lên ném vào thẳng thùng rác phía sau lớp học, tiếng động lớn khiến những bạn học gần đó run rẩy.

Cậu bạn ngồi gần thùng rác nhất muốn nhặt lên, lại bị Lục Vân Đình gầm lên ngăn cản, hai tay đông cứng không dám động đậy.

"Tôi xem ai dám nhặt, nhặt lên là chống lại tôi. Rác thì nên ở chỗ của rác."

Lục Vân Đình quay người lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng như muốn nhìn xuyên qua tôi.

"Đùa thôi, cậu thích đi đâu thì đi, ai mà quân tâm chứ. Lâm Hạ, cậu cho rằng mình là ai? Tôi mới không thèm nhìn thấy cậu."

Tôi thở dài, nhặt cuốn sách giáo khoa bị rơi lên, nhẹ nhàng nói xin lỗi, đứng thẳng dậy nhìn Lục Vân Đình, hỏi cậu.

"Ý cậu là hết muốn chơi rồi? Số t.iền còn lại tôi sẽ hoàn lại cho cậu, nhưng không phải hoàn hàng tháng mà sẽ là hàng ngày..."

"Cậu!"

Lục Vân Đình gầm lên với tôi, mắt đỏ hoe, cậu ấy túm lấy áo khoác, mạnh tay hất tôi ra rồi bước ra khỏi cửa, tiếng đóng cửa lớn đến nỗi rung cả đất.

Loading...