Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chăm sóc cô ấy đi - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-11 15:02:54
Lượt xem: 1,453

2

Ngày hôm sau, vừa đi làm, Trần Bắc đã nhắn tin mời tôi đi ăn tối với anh ta. Anh ta không thường xuyên rủ tôi đi chơi, chúng tôi làm cùng công ty và anh ta nói rằng điều đó sẽ ảnh hưởng xấu đến người khác. Nhưng mỗi khi Vu Đồng cảm thấy bị đối xử bất công, Trần Bắc lại đột nhập vào văn phòng của cô ta và ở đó cả ngày.

Tôi lắc đầu và cố gắng không nghĩ về điều đó.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Tan làm, tôi thay quần áo ở công ty trước khi lái xe đến nhà hàng mà Trần Bắc đã đặt. Tại bữa tiệc tối, thật bất ngờ, tôi tưởng chỉ có hai chúng tôi nhưng không ngờ lại có nhiều người đến như vậy.

Vu Đồng cũng đến, ngồi cạnh Trần Bắc như thường lệ, mặc chiếc váy dài màu đen thường ngày, đôi mắt mở to, ra vẻ ngây ngô như một đứa trẻ không biết gì về thế giới bên ngoài.

Ngoài ra, còn có một số bạn chung và bạn học cũ ở trường đại học.

"Lâm Lạc, hôm nay cậu thật xinh đẹp, tôi hối hận không theo đuổi cậu." Cao Dương trên chọc.

Trước đây, để chiều lòng Trần Bắc, tôi chỉ mặc quần áo tối màu. Hôm nay tôi đặc biệt chọn một chiếc váy sáng màu và sặc sỡ, làm nổi bật những đường cong cơ thể.

Ánh mắt Vu Đồng có chút không vui vẻ, cô ta luôn luôn là nhân vật chính trong những lần tụ tập trước, hôm nay tôi đã lấy đi hào quang đó, khó tránh khỏi chuyện cô ta tức giận. Nhưng tôi đã phải chịu đựng cảm giác quá mệt mỏi này ba năm rồi.

Tôi mỉm cười ngồi đối diện Trần Bắc và cạnh Cao Dương. Sắc mặt Trần Bắc tối sầm, có vẻ không vui. Cao Dương hơi ngại nên tránh sang một bên, nhưng tôi không coi trọng điều đó.

Với tính tình của Trần Bắc, nếu nhìn người mình không thích, nhất định sẽ tức giận ngay tại chỗ, nhưng lần này khá bất ngờ, anh ta chỉ nhìn tôi như đang kìm nén điều gì đó.

Nhưng cái gọi là bí ẩn này không kéo dài được bao lâu, Vu Đồng đột nhiên hét lên kinh ngạc như sợ tôi không biết.

"Lâm Lạc, hôm nay Trần Bắc mời cậu ra ngoài, anh ấy có một bất ngờ lớn dành cho cậu. Hãy đến ngồi cạnh anh ấy."

3

Tôi cảm thấy khá ghê tởm, không muốn nói thành lời vì sợ rằng tôi sẽ nhổ ra khi mở miệng.

Trần Bắc làm cho tôi vô cùng kinh ngạc, nhưng anh ta lại ngồi ở ghế giữa một cách uy nghiêm. Vu Đồng nắm lấy cánh tay Trần Bắc, nũng na nũng nịu thúc giục: "Mau, mau lấy ra!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cham-soc-co-ay-di/2.html.]

Tôi lạnh lùng nhìn màn trình diễn khập khiễng của họ, cho dù lúc này họ có mang b.o.m nguyên tử ra, tôi cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

Trần Bắc miễn cưỡng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông nhỏ bằng nhung màu xanh đậm. Anh ta nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc.

"Nhanh lên, em vui quá. Sau ba năm bên nhau, cuối cùng anh và Lâm Lạc cũng có kết thúc tốt đẹp."

Vu Đồng đắm chìm trong màn trình diễn của mình, cố gắng hết sức để tô điểm cho mình giống như một tiểu thư bạch liên hoa khao khát hòa bình thế giới, ngay cả Cao Dương và một số bạn học có mặt tại đây cũng không thể chịu đựng được sự trơ trẽn này.

"Đại mỹ nhân à, cậu lên tiếng thì có ý nghĩa gì? Hãy để cho Trần Bắc một cơ hội tự mình nói." Cao Dương ho nhẹ một tiếng, vội vàng giải quyết sự việc.

"Phỉ phui cái mồm tôi này, Lâm Lạc, tôi xin lỗi, tôi vui quá nên lỡ miệng." Vu Đồng chợt nhận ra, nói xong cũng không quên lè lưỡi.

Tôi đã thấy chiêu này của cô ta quá nhiều lần rồi. Tôi chỉ đang đợi Trần Bắc xem anh ta sẽ nói gì với tôi.

Vu Đồng đã tiết lộ toàn bộ cốt truyện nên những điều bất ngờ tự nhiên cũng không còn nữa, tôi rất mong chờ biểu cảm trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Trần Bắc sau này sẽ như thế nào.

Trần Bắc nhìn tôi, mở chiếc hộp vuông nhỏ bằng nhung màu xanh đậm ra, bên trong lặng yên có một chiếc nhẫn sáng bóng.

Tôi đã vô số lần mơ thấy cảnh tượng này, kể cả trong ngày đầu tiên ở bên Trần Bắc. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được trạng thái bình tĩnh như lúc này.

"Lâm Lạc, chúng ta ở bên nhau ba năm, anh đã suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy chúng ta khá thích hợp, chúng ta kết hôn đi." Trần Bắc nhỏ giọng nói, không có chút hưng phấn nào.

Tôi bật cười. Miệng lưỡi đàn ông đúng là không xương, dối trá. Đêm hôm qua anh ta còn bảo nếu không phải cô ta thì cưới ai cũng không quan trọng cơ đấy. Bây giờ tôi suy nghĩ kỹ lại, trông tôi thật sự ngu--ngốc đến vậy sao?

Nếu mối quan hệ ba năm của tôi mang lại cho tôi một tia hy vọng dành cho anh ta thì câu trả lời nửa vời của anh ta đêm qua đã hoàn toàn phá tan tất cả. Tôi g--hét việc luôn có người thứ ba ở giữa. Thật buồn cười và đáng xấu hổ.

Trước khi ra ngoài, tôi đứng trước gương văn phòng hồi lâu, hóa ra đây chính là tôi, cô gái tội nghiệp lo được lo mất và mong chờ sẽ đánh thức tình cảm của Trần Bắc đối với mình.

"Lâm Lạc." Trần Bắc gọi tôi, anh ta chưa bao giờ là người kiên nhẫn.

Xem ra trong hoàn cảnh hôm nay, tôi nên cảm kích đến rơi nước mắt, để anh ta chờ đợi chính là biểu hiện của việc không trân trọng.

Loading...