Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cha tôi - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-06-09 16:47:00
Lượt xem: 131

8

 

Trình Dục Bạch tức giận ngã ngửa.

 

Anh hít sâu một hơi, kéo tôi đến trước người, cố gắng giảng đạo lý với tôi: “Mạn Mạn, kem gì gì đó đều là chuyện nhỏ...”

 

“Chuyện nhỏ à?”

 

Tôi kích động lên, những cái khác đều còn rất xa, nhưng kem lại là thứ có thể bị cướp ngay lập tức mà! Cái này sao có thể gọi là chuyện nhỏ!

 

Tôi khóc huhu, lấy tay lau nước mắt, bởi vì quá mức thương tâm, khóc đến chảy nước mũi.

 

Bụp... tiếng bong bóng nước mũi bị vỡ nhẹ.

 

Tôi hít nước mũi, bĩu môi tiếp tục khóc.

 

Thấy tôi như vậy, Trình Dục Bạch không khỏi trầm mặc, cuối cùng anh như là buông tha cái gì đó, chống trán, lẩm bẩm: “Quên đi.”

 

Tiếng máy giặt vang lên “Tích tích tích”.

 

Trình Dục Bạch thở dài, đứng lên, đi tìm giá áo.

 

Lúc anh phơi quần áo xong, đã là hơn mười phút sau, tôi uể oải ngồi ở trên băng ghế nhỏ, trên mặt vẫn còn hai vệt nước mắt, bị gió thổi khô.

 

Đại khái là bộ dáng hiện tại của tôi quá đáng thương nên Trình Dục Bạch mềm lòng. Anh nhanh chóng buộc tóc đuôi ngựa cho tôi, dẫn tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chờ sau khi mắt tôi không còn đỏ nữa, anh khóa kỹ cửa, kéo tay tôi ra đường.

 

Thời tiết tháng chín đã không còn nóng bức, nhưng mặt trời chiếu lên người, vẫn có cảm giác bỏng rát.

 

Trình Dục Bạch vẫn dẫn tôi đi ăn kem.

 

Trong cửa hàng nhỏ ở góc đường phía đông thành phố, tôi ghé vào quầy, mắt nhìn chị nhân viên cửa hàng điều khiển máy móc. Kem trắng từng vòng từng vòng được cho vào trong ốc quế, dần dần biến thành hình dáng quảng cáo trên ti vi.

 

“Bạn nhỏ, đây, kem của em.”

 

Tôi khẩn cấp nhận lấy, vừa định ăn, chợt nhớ tới Trình Dục Bạch còn đang ngồi phía sau.

 

Anh không tức giận, nhưng tâm tình tuyệt đối không tính là tốt, mà dỗ người vui vẻ, có thể xem là một trong những chuyện tôi am hiểu nhất... nhất là đối với cha và Trình Dục Bạch.

 

Đi tới trước mặt Trình Dục Bạch, tôi giơ ốc quế lên bên miệng anh,

 

“A~”

 

Tôi dự đoán anh sẽ không ăn miếng này, giống như trước đây mỗi lần tôi giả vờ khách khí chia sẻ với anh, anh đều nói mình không thích ăn.

 

Tôi chắc chắn như thế...

 

Cho đến khi Trình Dục Bạch lạnh lùng cúi đầu, vô tình cắn đi một ngụm lớn trên chóp nhọn.

 

Tôi bĩu môi.

 

Được rồi, dự đoán sai rồi.

 

Liếm một ngụm kem, tôi hạnh phúc nheo mắt lại, thì ra kem ăn vào là loại hương vị này, thơm ngon, ngọt ngào, một chút cũng không ngấy.

 

Nhìn bộ dạng thèm thuồng của tôi, Trình Dục Bạch thản nhiên mỉm cười: “Không có tiền đồ.”

 

Tôi không hề tức giận khi anh ấy nói vậy. Tôi đã được lợi rồi. Việc được nói một vài lời như vậy không làm tôi mất miếng thịt nào.

 

Ăn kem xong, tôi ngâm nga hát, sôi nổi đi theo Trình Dục Bạch về nhà.

 

Buổi tối trong nhà chỉ có hai chúng tôi.

 

Ít người nên Trình Dục Bạch chỉ đơn giản làm hai món mặn một món canh.

 

Nhìn đồng hồ treo tường, tôi vốn đang nhai cơm chậm rì rì vội vàng tăng nhanh tốc độ ăn cơm, trước bảy giờ bỏ lại bát.

 

Mang dép chạy vào phòng khách, sau khi thuần thục mở ti vi, tôi ngã xuống sô pha, bắt đầu tập trung tinh thần xem ti vi. Bên kia, Trình Dục Bạch đã bắt đầu thu dọn bát đũa, mà tôi ngồi yên như núi, không hề có ý muốn giúp đỡ, lười đúng lý hợp tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cha-toi/phan-5.html.]

 

Trình Dục Bạch đặt một ly nước ấm trước mặt tôi, thoáng thấy tay tôi lại bắt đầu móc vỏ sô pha, anh nhíu nhíu mày: “Mạn Mạn, đừng làm hỏng sô pha.”

 

Tôi phẫn nộ thu tay về.

 

Năm đó lúc trang hoàng nhà cửa, cha tôi muốn sử dụng tiền của mình một cách hợp lý. Ông đã mua những chiếc tủ và thiết bị điện tốt nhất, nhưng ông lại chọn một chiếc ghế sô pha làm bằng da giả và xốp. Ông nghĩ nó sẽ tồn tại được bảy hoặc tám năm, nhưng thực tế không phải vậy. Nghĩ lại thì, tôi mới học lớp ba, nó đã co lại và da bắt đầu bong tróc.

 

Con người tôi, từ nhỏ đã không chịu ngồi yên.

 

Lúc xem ti vi, sẽ theo bản năng móc vỏ sô pha và xốp bên trong... Bị tra tấn nhiều năm như vậy, cái sô pha cũ này đã sớm rách nát, vô cùng thê thảm.

 

Vốn đã sớm có thể thay cái mới, nhưng cha nhớ chuyện cũ, vẫn không bỏ được.

 

Tay của tôi từ lỗ thủng trên sô pha chuyển qua góc áo của mình, quên đi, để cho nó tồn tại thêm vài năm nữa đi.

 

Bóng đêm dần dày đặc.

 

Tôi xem ti vi đến mê mẩn, Trình Dục Bạch đã dọn dẹp xong phòng bếp, nhưng anh cũng không nghỉ ngơi, lại bắt đầu bận đông bận tây. Gặp phải một đứa lười biếng như tôi, anh lại chịu khó, nên không lúc nào rảnh rỗi.

 

Không lâu sau, anh bắt đầu gọi tôi: “Mạn Mạn, lại đây rửa mặt.”

 

Trong ti vi, phim Tây Du Ký đang đến đoạn cao trào, tôi làm sao chịu rời đi, không ngừng nói: “Xem xong sẽ đến, xem xong sẽ đến”.

 

Trình Dục Bạch sớm đoán được tôi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, dứt khoát cầm khăn rửa mặt tới.

 

Anh gấp khăn: “Quay mặt lại đây.”

 

Tôi phối hợp ngẩng mặt lên, ánh mắt lại nhìn về phía ti vi, Bát Giới và Đường Tăng vừa uống xong nước sông Tử Mẫu, đau bụng đến c..hết đi sống lại, tôi xem đến say sưa.

 

Nhưng mà một giây sau, đèn điện lóe lên, bốn phía nhất thời rơi vào bóng tối.

 

“Sao lại mất điện!”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi rên rỉ một tiếng, vừa đau buồn vừa phẫn nộ ngã xuống sô pha.

 

Trình Dục Bạch mò từ trong ngăn tủ ra ngọn nến, đốt lên, trong phòng dấy lên ánh sáng vàng óng.

 

Khóe miệng anh khẽ nhếch: “... Bây giờ chịu cùng anh đi đánh răng rửa chân chưa?”

 

Tôi uể oải gật đầu, mặc cho anh mang dép vào cho tôi, sau đó giơ nến kéo tôi vào nhà vệ sinh.

 

Chờ thu dọn xong, đã là nửa giờ sau.

 

Tôi bắt chéo chân nằm trên giường, xuất thần nhìn trần nhà, ánh nến mờ nhạt lóe lên, tôi chợt nhớ ra, hôm nay mình còn chưa viết nhật ký.

 

Trở mình từ trên giường bò dậy, tôi chạy tới trước bàn học, nhanh chóng viết một hàng chữ to trên nhật ký.

 

Vừa viết xong, Trình Dục Bạch liền đi vào.

 

Tôi khép quyển nhật ký lại, không khách khí bò lên lưng anh, Trình Dục Bạch cúi người, vững vàng tiếp được. Tôi ghé vào trên vai anh, một tay sờ lỗ tai anh, trong lòng cuối cùng cảm thấy thoải mái.

 

Nhất định phải có người lắc lắc mới ngủ được, tật xấu hình thành từ nhỏ này, có lẽ là không sửa được.

 

Trong phòng im ắng.

 

Qua một lúc lâu, tôi ngáp một cái, nghiêng đầu lo lắng nói: “Trình Dục Bạch, anh đừng yêu đương với người khác, cũng đừng kết hôn với người khác, được không?”

 

Anh kết hôn nhưng tôi lại bị cướp mọi thứ. Thật kinh khủng.

 

Trình Dục Bạch có chút bất ngờ, có lẽ không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, anh có chút vui vẻ, lại có chút bất đắc dĩ: “Mạn Mạn, anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng người khác yêu đương kết hôn.”

 

Phải. Tôi giật mình nhận ra Trình Dục Bạch chính xác chưa từng nói muốn cùng người khác yêu đương kết hôn, là tôi cầm thư tình của người ta đưa cho anh, còn khuyên anh không cần có gánh nặng tâm lý.

 

Cái này thật đúng là! Thiếu chút nữa liền tự mình làm mất đồ của chính mình!

 

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

May là Trình Dục Bạch có gánh nặng tâm lý, không đồng ý lời tỏ tình của người khác, nếu không kem của tôi, thật sự không giữ được.

Loading...