Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÂY HÒE GIÀ KỲ QUÁI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:19:54
Lượt xem: 182

Tôi sợ đến mức vừa lăn vừa bò ra ngoài, vừa chạy vừa hét: "Bà… Bà ơi, lợn c.h.ế.t rồi."

Bà tôi nghe thấy tiếng, chạy ra khỏi nhà, khi nhìn thấy cảnh tượng trong chuồng lợn, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Tôi vội vàng nhìn lên tấm lụa đỏ trên mái nhà, nút thắt buộc vào mái hiên lúc này đã bung ra, bay phấp phới theo gió, như thể sắp rơi xuống, tôi phải nhanh chóng chạy qua buộc chặt lại.

04

Dần dần, trong nhà chỉ còn có bà, em gái và tôi, không có sinh vật sống nào khác.

Tôi rất nhát gan, từ sau sự việc đó tôi không dám nhìn thẳng vào hai cái cây còn lại và cái gốc cây không hoàn chỉnh kia nữa, tôi luôn có cảm giác rằng sẽ có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra.

Tôi kéo bà tôi vào phòng, ngủ cùng với tôi.

Còn em gái tôi có lẽ vì còn nhỏ nên không hiểu những điều này, thường nghịch ngợm giống như một con khỉ, nhảy lên nhảy xuống. 

Ngày hôm đó tôi đang làm bài tập, nó đột nhiên chạy vào và kéo tôi nói: "Chị, chị mau đi xem đi, cái cây lớn nói nó đau đớn, đang khóc kìa."

Bỗng nhớ đến lời ông tôi nói trước khi mất, mặc dù tôi không hiểu ý nghĩa của nó lắm nhưng tôi cũng cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Tôi nạt nó: "Nói lung tung gì thế, coi chừng bị cắt đứt lưỡi đấy."

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Có lẽ là lần đầu tiên thấy tôi hung dữ như vậy, em gái tôi khóc rồi bỏ chạy.

Sáng hôm sau, đến lúc ăn sáng rồi nhưng không thấy em gái dậy, bà nội bảo tôi đi gọi nó.

Gõ cửa vài cái nhưng trong phòng giống như không có ai, chẳng có tiếng đáp lại. Tôi trực tiếp đẩy cửa vào.

Vừa bước vào phòng, tôi đã nghe thấy nó kêu gào đau chân, tôi nghĩ nó đang giả vờ để tôi xin lỗi về chuyện hôm qua.

Nhưng khi tiến gần tôi mới nhận ra, mặt nó trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.

Tôi hoảng hốt gọi bà tôi đến. Nhìn thấy tình hình như vậy, mặt bà cũng tái nhợt.

Ngay lập tức, bà nội ra ngoài, mang vào một bát nước sạch, trên tay bà còn cầm một nén nhang và một đôi đũa.

Đầu tiên bà nội thắp hương, cắm vào đầu giường của em gái tôi, sau đó đặt bát nước sạch thẳng trước đầu em gái tôi, cầm đôi đũa cắm vào trong bát.

Miệng bà lẩm bẩm niệm: "Nếu đã đến rồi, trước tiên hãy ăn uống chút gì đi, nhanh cầm đũa lên."

Bà nội thả đôi đũa ra, đôi đũa lập tức rơi xuống rồi va vào bát sứ tạo ra âm thanh lanh lảnh, khiến tim tôi thắt lại.

Bà nội vẫn không từ bỏ, kiên nhẫn lặp đi lặp lại câu nói đó. Khi niệm đến lần thứ năm, tiếng kêu đau đớn của em gái tôi dừng lại.

Khi bà tôi buông tay, đôi đũa trong bát không ngờ lại đứng thẳng như thật sự có một bàn tay nào đó đang cầm đũa.

Khuôn mặt bà tôi lộ vẻ vui mừng, tiếp tục niệm: "Nhanh ăn đi, ăn uống no say rồi thì lên đường đi."

Nhưng đôi đũa đột nhiên rơi xuống, lần này âm thanh va chạm với bát càng lớn hơn. Giống như đôi bàn tay cầm đũa đã tức giận, cố ý ném đi.

Cây hương vốn đang cháy bình thường cũng bị dập tắt.

Sắc mặt bà tôi trở nên xám xịt.

05

Bà tôi nhanh chóng đến nhà tìm ông Hai, tôi cũng theo sau.

Ông Hai là một nghệ nhân trong làng. Đó là cách gọi của dân làng, nó có nghĩa giống như thầy pháp ấy.

Nghe nói ông Hai được thần linh phù trợ, đó là Thổ thần của làng, chuyên xử lý chuyện mai táng cho người trong làng cùng với những thứ không sạch sẽ.

Tôi đã từng nhìn thấy, ông ấy ở trong gian phòng nhỏ phía sau nhà lớn, vừa run vừa nhảy, la hét và hát lung tung vô nghĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cay-hoe-gia-ky-quai/chuong-2.html.]

Lúc đó tôi còn nhỏ, suýt chút nữa bị dọa ngốc luôn rồi.

Sau đó tôi lén nói với bà nội: "Ông Hai bị bệnh tâm thần rồi."

Bà tôi lập tức tát tôi hai cái:  "Nói linh tinh gì thế."

Ngày hôm sau, bà bắt con gà trống lớn nhất trong nhà, cùng một giỏ trứng, đến nhà ông Hai để xin lỗi.

Cuối cùng con gà trống đó bị c.h.ặ.t đ.ầ.u và tôi phải ôm nó ngồi trong căn phòng nhỏ suốt một đêm, chuyện này mới coi như cho qua.

Từ đó về sau, tôi luôn có cảm giác sợ hãi đối với ông Hai.

Sau khi nghe về tình hình của em gái tôi, sắc mặt ông Hai cũng không tốt lắm, bảo bà nội và tôi đợi, ông ấy vào gian phòng nhỏ thờ thần linh một chuyến, rồi mang ra một túi tro hương.

Sau đó ông ấy đi cùng chúng tôi đến xem em gái.

Lúc đến cửa phòng em gái, ông Hai không cho tôi vào: "Con Ninh, bát tự của cháu thuần âm, đừng vào trong thì hơn."

Tôi gật đầu, nhìn ông Hai và bà nội vào phòng, đóng cửa lại.

Nhưng tôi không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng mình, tôi lén bám vào cửa sổ để nhìn.

Tôi thấy tay em gái bị ông Hai trói lại bằng sợi dây đỏ, miệng bị nhét tro hương mà ông ấy lấy ra.

Sắc mặt của em gái tôi còn kém hơn sáng nay, cả khuôn mặt lộ ra màu xanh đen, hoàn toàn không giống như người sống.

Nó dường như biết tôi đang lén xem, nhìn ra phía cửa sổ.

Con ngươi màu xám trắng đó giống như có thể xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, đánh thẳng vào người tôi.

Tôi sợ hãi đến mức suýt chút nữa hét lên, vội vàng che miệng lại để không bị ông Hai và bà nội phát hiện.

Sau đó tôi nhanh chóng chạy về phòng mình.

06

Ở trong phòng vật vã cả đêm, sáng sớm hôm sau khi gà gáy, ông Hai mới từ trong phòng bước ra với vẻ mặt mệt mỏi.

Ông ấy nói với bà tôi: "Chỉ có thể như thế này thôi, tôi tạm thời không thể làm gì được nó."

Trước khi đi, ông ấy nhìn tôi một cái như có điều gì chưa nói hết, ánh mắt ấy khiến lòng tôi lạnh buốt.

Cứ như vậy vài ngày trôi qua, em gái tôi thực sự đã khỏe hơn, không còn kêu gào đau chân nữa, chỉ là mặt nó vẫn tái nhợt.

Nó nói muốn vào nhà vệ sinh để đi tiểu nhưng mới chỉ đi ra ngoài một bước đã quay lại, gào lên rằng nắng to quá làm nó bị đau.

Trẻ em ở nông thôn đều bị nắng chiếu quen rồi nên làm sao có thể sợ nắng được nhưng nó không chịu ra ngoài, nhịn cả ngày trời, đến khi mặt trời lặn mới chịu ra ngoài đi tiểu.

Từ đó về sau, tôi thường thấy em gái tôi tránh ánh nắng mặt trời, đi đường chỉ chọn những nơi có bóng râm.

Ban ngày tinh thần của nó cực kém, nhiều lần nghịch đá dưới mái hiên thì ngủ quên.

Nhưng vào buổi tối lại cực kỳ hăng hái, nửa đêm còn đi lang thang trong sân, miệng lẩm bẩm cái gì đó.

Cô bé linh động ngày xưa, giờ trở nên im lặng, chẳng còn vẻ hoạt bát mà trở nên ngốc nghếch và ngớ ngẩn.

Đêm đó vì khát nước quá, tôi đi đến nhà bếp tìm nước uống nhưng tôi lại gặp em gái tôi trong sân.

Tôi nghĩ nó lại phát bệnh rồi, muốn kêu nó đi ngủ sớm nhưng nó chẳng thèm đếm xỉa đến, kiễng gót chân lên đi bộ thẳng một mạch rồi mở cửa ra ngoài.

Loading...