Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cao thủ trà xanh - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-06-14 09:27:51
Lượt xem: 1,019

 

Sau khi tôi gọi người phục vụ gọi một ly cappuccino cho Tống Vũ Vi, cô ta mới tỉnh lại, tay cầm ly cà phê nóng, cô ta mở miệng, nước mắt lăn dài trên má: “Sao anh ta có thể làm thế với tôi…”

 

Tôi tỏ vẻ thông cảm, nắm tay cô ta an ủi: "Tôi không ngờ Linda sẽ quay lại. Cô ta là bạn học đại học của Cố tổng khi anh ấy du học ở Mỹ. Khi họ chia tay, cô ta vẫn ở lại Mỹ. Cố tổng vẫn chưa quên được cô ta, cũng không biết năm đó cô ta đã sinh ra Tiểu Bằng. Tiểu Bằng đã bảy tuổi rồi. Sáng nay Cố tổng mới biết cô ta đã trở về Trung Quốc nhưng không dám gặp nên bảo tôi khuyên nhủ cô ta trước.”

 

Tống Vũ Vi buột miệng: "Sao cô ta lại quay lại!"

 

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta.

 

Cô ta định thần lại, giải thích: “Ý tôi là, cô ta không muốn làm lành với Cố An Lâm sao?”

 

Tôi lắc đầu, "Tiểu Bằng lớn rồi, dù sao cũng cần có cha. Có thể họ sẽ làm lành. Khi họ chia tay, Linda có thái độ rất kiên quyết, Cố tổng tạm thời không dám gặp cô ta vì sợ cô ta bay về Mỹ. Nhưng nếu anh ấy biết về sự tồn tại của Tiểu Bằng thì mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn nhiều.”

 

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Tống Vũ Vi với vẻ mặt tồi tệ như vậy và điều đó khiến tôi rất vui.

 

9.

 

Tống Vũ Vi siết c.h.ặ.t t.a.y tôi một cách đau đớn, nhìn tôi chằm chằm và nói: "Nhưng mà Linda không muốn quay lại. Cô ta còn yêu cầu cô giấu chuyện Tiểu Bằng. Cô cũng là phụ nữ, cô biết điều đó không dễ dàng gì mà. Nếu An Lâm muốn cướp Tiểu Bằng thì sao? Chúng ta nên tôn trọng quyết định của cô Linda!"

 

Cô ta đã cố gắng hết sức để duy trì giọng điệu nhẹ nhàng và tử tế, tôi nghĩ rằng cô ta hẳn không biết bây giờ trông cô ta gớm ghiếc như thế nào.

 

Tôi lắc đầu, rút tay ra khỏi tay cô ta: "Cố tổng sẽ không làm như vậy, cô không biết anh ấy quan tâm đến cô Linda nhiều như thế nào đâu. Nói thật, ngay cả cô cũng có thể... Tôi nhận được tiền lương của Cố tổng vì đôi mắt của cô trông giống như của cô Linda. Ôi, tôi xin lỗi. "

 

Nước mắt cô ta lại chảy dài: "Không, làm ơn, tôi không muốn mất An Lâm, tôi rất yêu anh ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cao-thu-tra-xanh/phan-6.html.]

 

Tôi do dự một lúc rồi nói với cô ta: "Ừm, thực ra Cố tổng cũng có tình cảm với cô, cô là bạn của tôi, tôi cũng hy vọng cô hạnh phúc. Chuyện về Tiểu Bằng tôi có thể che giấu, thậm chí tôi có thể nghĩ cách để đưa Linda trở lại Mỹ. Nhưng cô phải làm một việc cho tôi."

 

Tống Vũ Vi cái gì cũng không hỏi, không chút do dự nói: "Được!"

 

Tôi nói với cô ta: “Sau này khi cô đến gặp Cố tổng, hãy nói với anh ấy rằng Giám đốc Lưu đã gặp cô ở tầng dưới và bảo hôm nay cô mặc chiếc váy này rất đẹp rồi nhìn cô một cách dâm đãng. Sau đó, cô tìm lý do để về nhà ngay lập tức, không ở lại bên cạnh Cố tổng. "

 

Tống Vũ Vi có vẻ bối rối, "Tại sao?"

 

Tôi giải thích: "Gần đây Giám đốc Lưu quấy rối tôi, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi định dạy cho anh ta một bài học. Cô nói Giám đốc Lưu khen cô đẹp, sau đó bỏ đi, tôi sẽ nhân cơ hội này để đi vào báo cáo rằng Linda kiên quyết không đồng ý với Cố tổng, cộng thêm hai việc không ổn nữa, Cố tổng nhất định sẽ dạy cho Giám đốc Lưu một bài học vào buổi chiều, nếu cô giúp tôi việc này, tôi sẽ giúp cô giải quyết vấn đề."

 

Sau khi nghe tôi nói, Tống Vũ Vi nóng lòng muốn tố cáo Giám đốc Lưu.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

10.

 

Bây giờ là 11 giờ 20 phút, Tống Vũ Vi ra khỏi văn phòng của Cố tổng sau khi "nộp đơn khiếu nại" và nhìn tôi cười lấy lòng khi cô ta đi ngang qua bàn của tôi.

 

Tôi đặt tài liệu cuộc họp mà tôi đã sắp xếp trong tay xuống và gật đầu với cô ta, và cuối cùng cô ta cũng yên tâm bước ra ngoài.

 

Tôi gõ cửa với chiếc túi giấy màu hồng trong cửa hàng tráng miệng và nghe thấy âm thanh "Enter" bị kìm nén.

 

Bước vào văn phòng của Cố An Lâm, vẻ mặt anh ta lạnh lùng và ảm đạm hơn bình thường, tôi nhẹ nhàng nói: “Cô Tống có vẻ không vui lắm, cô ấy không ăn bánh pudding dâu mà tôi gọi.”

 

Cố An Lâm càng cau mày chặt hơn, "Cô đến đây để nói với tôi điều này?! Cô đang làm gì để nhận lương vậy, một chút chuyện nhỏ này cũng phải hỏi tôi? Vũ Vi không ăn cô không xử lý được sao! Trả lương cho cô để cô nuôi cá trong đầu à? Không muốn làm có thể từ chức!”

 

Loading...