Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cánh Bướm Và Mưa Sa - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-30 01:45:24
Lượt xem: 674

Tôi run rẩy nói: "Không phải tôi, không phải tôi!"

Ông ta túm tóc tôi, đập mạnh đầu tôi vào tường: "Cô hại c.h.ế.t con gái tôi, cô phải đền mạng!"

Máu chảy đầy mặt tôi, tôi gần như không còn chút sức lực nào: "Đây là phạm pháp..."

Điếu xì gà trên tay ông ta dí lên người tôi, không khí tràn ngập mùi thịt cháy khét.

"Pháp luật? Đó là công cụ của con người, súc sinh không xứng để dùng. Nhìn xem, cô còn trẻ như vậy mà tâm địa đã độc ác như thế, tôi nên hủy hoại cô như thế nào đây?"

Không khí ngày càng loãng.

Tôi khóc đến sưng cả mắt, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.

Lúc đó tôi đã nghĩ, hay là nhảy xuống từ đây đi.

Nhảy xuống đi.

Tất cả những chuyện tồi tệ này, tại sao tôi phải gánh chịu?

Tôi đã làm gì sai?

Rốt cuộc tôi đã làm gì sai?

Lâm lão gia đột nhiên bóp cằm tôi: "Muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu. Tôi nhớ cô còn có một người bạn trai nhỏ tuổi nhỉ? Nợ m.á.u phải trả bằng máu, nếu cô chịu không nổi mà chết, tôi sẽ đổi người khác đấy."

Từ trong tuyệt vọng, tôi bỗng nhìn thấy tia sáng.

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, chống tay đứng dậy: "Tôi sẽ không tìm đến cái c.h.ế.t đâu."

Ông ta l.i.ế.m môi, cởi thắt lưng.

Xung quanh, hơn mười người đàn ông lao đến, ánh đèn flash chói lóa khiến mắt tôi cay xè.

Vì vậy, tôi nhắm mắt lại, để nước mắt rơi chậm lại, chậm hơn nữa.

Tôi là một con rối để mặc người ta điều khiển, là một chiếc lá trôi nổi giữa dòng nước xiết, chỉ cần một gợn sóng cũng có thể khiến tôi tan nát. Tôi là một cái xác không hồn.

Ký ức sau đó...

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Tôi không còn dũng khí để nhớ lại.

Văn Già thật sự đã c.h.ế.t từ năm bốn tuổi rồi, bây giờ, chỉ là c.h.ế.t thêm một lần nữa mà thôi.

Tôi đã ở trong địa ngục đó ba tháng.

Lúc đầu là rất nhiều người, sau đó chỉ còn lại một mình Lâm lão gia.

Ông ta thường véo má tôi, ngẩn người ra, đôi khi còn ôm tôi. Tôi gượng cười với ông ta, ông ta lại nổi giận: "Đừng nhìn tôi như vậy."

Cả đêm, ông ta ôm tôi ngủ.

Trong cơn mơ màng, tôi dường như nghe thấy ông ta thở dài: "Tại sao người hại c.h.ế.t con gái tôi, lại là cô chứ?"

6

Vào một buổi chiều nọ, Lâm phu nhân xông vào, giơ tay tát tôi, mắng mỏ: "Con hồ ly tinh này, hại con gái tôi còn chưa đủ, còn muốn cướp chồng tôi, nhà chúng tôi kiếp trước rốt cuộc đã gây ra tội nghiệt gì mà kiếp này phải gặp cô?"

Bà ta đẩy tôi từ trên lầu hai xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/canh-buom-va-mua-sa/chuong-5.html.]

Chắc là chảy rất nhiều máu.

Tôi không nhớ nữa.

Tôi chỉ nhớ lúc đó tôi đang tiếc nuối, sao chỉ có lầu hai thôi nhỉ?

Phải chi là lầu mười, hay là lầu hai mươi, tôi đã có thể được giải thoát rồi.

Hơn nữa, đây cũng không phải do tôi chủ động, mà là bị động, như vậy bọn họ cũng không có cớ gì để đổ lỗi cho Lộ Trầm.

Tiếc là tôi chỉ bị va đầu vào tường.

Một đám vệ sĩ mặc vest đen trói tôi lại, nhét vào cốp xe, Lâm phu nhân tức giận đến mức nói muốn ném tôi xuống biển. Người cứu tôi giữa đường là Lâm lão gia, ông ta vượt đèn đỏ, chặn xe ở bến tàu, sau đó bế tôi về nhà.

Tôi nhìn thấy đường quai hàm rắn rỏi của ông ta.

Muốn cắn c.h.ế.t ông ta.

Vì vậy, tôi đã cắn thật.

Ông ta đẩy tôi ra, sắc mặt khó coi: "Đồ vô ơn!"

Lúc đó tôi đã không còn nghe thấy gì nữa.

7

Tôi bị nhốt trên gác mái ba ngày.

Người giúp việc nói rằng Lâm lão gia và phu nhân dường như đang bàn bạc điều gì đó, cãi nhau rất dữ dội.

Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi?

Bà ta đưa gì tôi ăn nấy, đưa gì tôi mặc nấy, đến giờ thì ngủ, lắc chuông thì dậy. Sống không khác gì một con khỉ đã bị thuần hóa trong sở thú, không nhìn, không nghĩ.

Gặp lại Lâm lão gia, ông ta u ám, giống như một con sói bị chặt đuôi, còn Lâm phu nhân thì nghiến răng nghiến lợi, giống như một con rồng phun lửa.

Vệ sĩ ép tôi quỳ trước mặt họ.

Ông ta vỗ nhẹ vào mặt tôi: "Văn Già, chúng ta chơi một trò chơi nhé."

Tôi là một con bướm bị gãy cánh, mặc cho gió cuốn tôi đi bất cứ đâu, yếu ớt, chỉ biết gật đầu.

Tôi cứ tưởng ông ta lại nghĩ ra trò gì để hành hạ tôi.

Nhưng ông ta lại nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau, mới nói: "Cô hại c.h.ế.t con gái tôi, vậy thì cô không nên sống yên ổn. Lúc còn sống, con bé muốn xây dựng một công viên giải trí ở ngoại ô thành phố, vì vậy, nếu trong vòng ba năm, cô có thể dựa vào bản lĩnh của mình để xây dựng nó, chuyện này coi như bỏ qua, tôi sẽ tha cho cô."

Ý của ông ta là...

Tôi ngẩng phắt đầu lên, nước mắt giàn giụa, nhìn ông ta với ánh mắt vừa điên cuồng vừa tuyệt vọng, vừa hy vọng vừa khó tin: "Thật sao?"

"Thật."

Tôi vừa khóc vừa cười, cơ thể run rẩy, giống như người mắc chứng động kinh, không thể kiểm soát được bản thân.

Ngay cả khi bị Lâm phu nhân tát một cái, tôi cũng không quan tâm.

Bà ta hung dữ nói: "Đừng tưởng chuyện này dễ dàng như vậy! Khu đất ở ngoại ô đó không có mấy chục triệu thì không thể xây dựng được. Đối với chúng tôi mà nói, số tiền đó chỉ là muối bỏ bể, nhưng đối với cô, nó lại xa vời như sao trên trời. Văn Già, cô sẽ nhận ra, sống không bằng chết, sau này mỗi ngày trôi qua đối với cô mà nói đều là địa ngục."

Bà ta nói đúng.

Loading...