Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cánh Bướm Và Mưa Sa - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-30 01:45:17
Lượt xem: 828

Tôi ngẩng đầu, vén mái tóc rối bời lên.

Lộ Trầm thản nhiên đứng nhìn tôi như xem kịch.

Trước đây, chỉ cần có ai nói xấu tôi một câu, hắn liền muốn liều mạng với người ta. Vậy mà bây giờ trong mắt hắn chỉ còn lại sự lạnh lùng, hắn đang dỗ dành bạn gái: "Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, anh không có người yêu cũ, cô ta chỉ là một trò cười không đáng để nhắc tới mà thôi."

Bạn gái hắn cười khúc khích, đánh yêu vào người hắn một cái, sau đó nhìn tôi, giọng điệu có phần khinh miệt: "Hóa ra là cô, A Trầm có nhắc đến cô với tôi, chúng tôi phải cảm ơn cô, cảm ơn cô năm đó đã không đến với anh ấy."

Xung quanh có người hùa theo.

Trước khi sự việc kia xảy ra, tôi là đại tiểu thư cao quý không ai với tới được ở Giang Thành, là trăng trên trời, là hoa trên cành. Giờ đây, vừa mới ngã xuống, ai ai cũng có thể giẫm đạp lên tôi.

Giọng tôi khàn khàn, thẫn thờ nói: "Chúc mừng."

Cuối cùng, họ gọi rất nhiều bài hát, yêu cầu tôi hát hết bài này đến bài khác.

Mỗi khi kết thúc một bài, bên dưới lại vang lên những tràng cười lớn, không biết là ai, cầm một xấp tiền ném lên sân khấu: "Chẳng phải cô thích nhất là những thứ này sao? Hát tiếp đi, tối nay chúng tôi bao cô!"

Người đồng nghiệp thường ngày hay chơi thân với tôi im lặng không nói, sau khi nghe những lời đồn đại không hay về tôi, ánh mắt anh ta nhìn tôi dần trở nên thiếu thiện cảm.

Không biết đã hát bao lâu. Chỉ cảm thấy mỗi một nốt nhạc cất lên đều như hòa lẫn m.á.u thịt, khó khăn, khô khốc và đau đớn.

Cuối cùng, tôi cũng hát sai một nốt.

Giọng nói lạnh lùng của Lộ Trầm vang lên: "Văn Già, với trình độ này mà cũng dám trơ trẽn nói mình làm âm nhạc."

"Không biết xấu hổ."

Tôi siết chặt micro, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Khóe môi hắn giật giật, đột nhiên cười: "Đúng vậy, sao cô có thể hiểu được hai chữ 'xấu hổ' chứ?"

Giây tiếp theo, hắn bưng ly rượu vang đỏ, dưới ánh đèn, đôi mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn bước đến trước mặt tôi, dội thẳng ly rượu vang đỏ lên đầu tôi.

Rượu vang đỏ làm ướt áo sơ mi trắng của tôi, những viên đá lạnh rơi xuống cổ áo, khiến tôi rùng mình.

Thật thảm hại.

Hắn cười tự nhiên, nói từng chữ một: "Trả lại cho cô."

"Chiếc áo sơ mi này rất đắt." Tôi gượng cười, "Anh phải đền."

Lộ Trầm đột nhiên bóp cằm tôi.

Lực tay rất mạnh, hắn như phát điên: "Văn Già, cô có giỏi thì nói lại lần nữa xem?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/canh-buom-va-mua-sa/chuong-2.html.]

"Tôi nói, anh làm hỏng quần áo của tôi, phải bồi thường."

Tiếng cười chế giễu bên dưới càng lớn hơn: "Nhìn cái bản mặt nhỏ nhen của cô ta kìa, đúng là thấy tiền là sáng mắt."

"Nhưng mà Văn Già trông cũng xinh thật, không biết cho cô ta tiền, cô ta có đồng ý..."

"Đủ rồi!" Lộ Trầm tức giận, lạnh lùng cắt ngang những lời lẽ tục tĩu đó.

Xung quanh im lặng, mặc dù không ai biết cơn giận của hắn từ đâu mà đến.

Một tấm séc bị ném xuống chân tôi, hắn cười nhạo: "Cô vẫn chẳng thay đổi gì cả, Văn Già, cô nên cảm ơn bản thân mình vì đã khiến tôi càng thêm ghê tởm."

Hắn nhìn tôi lần cuối, sau đó đẩy cửa rời đi.

Tôi ngồi xổm xuống, nhặt tấm séc trống không đó lên, ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng hắn rất lâu, cho đến khi cổ tôi bắt đầu đau nhức, tôi mới nuốt nước mắt vào trong.

2

Ngủ một giấc thật dài, tỉnh dậy, điện thoại có một loạt cuộc gọi nhỡ.

Tôi gọi lại, ông chủ ở đầu dây bên kia nói muốn hủy hợp đồng với tôi: "Tiểu Già, em cũng có chút tài năng, nhưng nhân phẩm quan trọng hơn tài năng, em còn trẻ như vậy sao có thể làm ra chuyện như thế chứ? Cho dù có muốn bám víu đại gia thì cũng không thể nhắm vào anh trai mình. Nói đi, nếu em thật sự có ý này, tôi có thể giới thiệu cho em một người..."

Cổ họng hơi đau, tôi chẳng buồn mắng lại, cúp máy, sau đó chặn số ông ta rồi tắt nguồn, động tác dứt khoát.

Thật ra, cho dù không có chuyện này, tôi cũng không thể làm ở đó lâu được nữa.

Bởi vì có người không muốn nhìn thấy tôi sống yên ổn.

Đừng hiểu lầm, người đó không phải Lộ Trầm.

Đôi khi, tôi tự hỏi, có phải kiếp trước mình là một kẻ đại ác đại gian, gây ra tội ác tày trời, nên kiếp này tất cả những kẻ quyền quý ở Giang Thành mới đồng lòng muốn đẩy tôi vào chỗ chết.

Tôi là Văn Già, trước năm bốn tuổi sống ở trại trẻ mồ côi, sau đó được một cặp vợ chồng nhận nuôi.

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ mình gặp may mắn, đến giờ mới hiểu, những món quà mà số phận ban tặng, đều đã âm thầm được định giá.

Nhà họ Văn giàu có và quyền thế, từng có một thời kỳ huy hoàng.

Chỉ sau một đêm, tôi có gia đình, bố mẹ đối xử với tôi rất tốt, chỉ là đôi khi nhìn tôi, mắt họ lại đỏ hoe. Tôi còn có một người anh trai, anh không thích tôi.

Lần đầu tiên gặp tôi, anh đã đuổi tôi ra ngoài, nói rằng anh mãi mãi chỉ có một cô em gái tên là Già Già.

Lúc đó tôi còn ngây thơ, hỏi: "Nhưng em chính là Già Già mà!"

Anh như phát điên lao vào đánh tôi, vừa đánh vừa khóc: "Đồ ăn cắp! Cô không chỉ cướp bố mẹ của em gái tôi, mà còn muốn cướp cả tên tuổi, vị trí của nó, tôi hận cô đến chết!"

Sau đó, tôi mới biết được nhà họ Văn có một cô con gái, cô ấy mới là “Văn Già” thực sự.

Loading...