Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cánh Bướm Và Mưa Sa - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-30 01:45:35
Lượt xem: 730

Mái tóc đen ướt sũng dính trên trán, hai má hóp lại, gò má cao, môi nhợt nhạt.

Thực ra tôi cũng không muốn gì cả, thực ra ban đầu cũng chẳng có gì, chỉ là nhìn thấy mọi người đều hạnh phúc, còn tôi, lại cô đơn lẻ loi, ngay cả khi c.h.ế.t đi cũng không ai hay biết. Thật là khó chịu.

Có những thứ, có những người không xứng đáng có được.

Và không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta, chính là người đáng c.h.ế.t nhất.

13

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Tôi đáp chuyến bay đến Mỹ.

Mặc dù không có địa chỉ của bố mẹ nuôi, nhưng tôi đã định vị được công ty của anh ta mình thông qua mạng xã hội.

Vì vậy, tôi đã lang thang quanh khu vực này suốt ngày đêm, cuối cùng cũng gặp được anh ta vào một ngày nọ.

Anh ta được vây quanh bởi rất nhiều người, tay trong tay với một người phụ nữ cao ráo, cử chỉ thân mật.

Vị m.á.u tanh dâng lên cổ họng, tôi nuốt xuống, l.i.ế.m môi, sau đó lao đến đụng trúng hắn.

"Xin lỗi, tôi vội quá, đụng phải hai người rồi, tôi không cố ý, hai người không sao chứ?"

Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt tôi, anh ta có chút hoảng hốt, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, mong đợi và sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất.

Anh ta giả vờ giỏi thật.

Như thể chúng tôi hoàn toàn là hai người xa lạ.

Anh ta vươn tay về phía tôi: "Vị tiểu thư này, cô không sao chứ? Đi đường phải cẩn thận một chút, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?"

Tôi lắc đầu, sau đó rời đi.

Đi xa rồi, tôi vẫn có thể nghe thấy anh ta nịnh nọt người vợ chưa cưới: "Bảo bối, anh thề với em, anh thật sự không quen cô ta. Chỉ là lúc nãy có người đi đường va phải anh thôi... Em đang nghĩ gì vậy, ở nước Mỹ này, ai dám tranh giành chồng với em chứ? Anh không muốn bị bố vợ lột da đâu..."

Cũng chính kẻ đó, vào ban đêm, lại mò đến căn hộ mà tôi thuê, ôm lấy tôi, sờ soạng khắp người tôi, giọng điệu nôn nóng: "Già Già, sao vậy? Cuối cùng cũng không sống nổi ở Trung Quốc nên mới đến tìm anh sao? Để anh hôn em một cái đã... Những năm qua, tuy rằng anh đã ngủ với không ít phụ nữ, nhưng chỉ có em mới khiến anh nhớ mãi không quên, hôm nay anh cuối cùng cũng toại nguyện rồi."

Tôi mỉm cười hỏi: "Anh không sợ bố vợ anh sao?"

Anh l.i.ế.m cổ tôi: "Đừng nhắc đến lũ người đó nữa, nếu không phải ở Mỹ không thể không dựa vào bọn họ, thì ai muốn qua lại với lũ quỷ dữ đó chứ? Đợi thêm hai năm nữa, khi nào anh lấy được hết tài sản trong tay bọn họ, anh sẽ cưới em về nhà. Già Già, những năm qua em ở Trung Quốc chịu nhiều ấm ức rồi, có phải rất muốn anh trai c.h.ế.t đi không..."

"Có sao?" Mũi tôi ngửi thấy mùi m.á.u tanh, tôi rút ống tiêm đã đ.â.m vào lưng anh ra, nụ cười càng thêm sâu.

Anh ta ngã xuống đất, mặt mày nhăn nhó, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi: "Già Già, em điên rồi sao? Em đang làm gì vậy? Mau... Mau buông anh ra..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/canh-buom-va-mua-sa/chuong-10.html.]

Dưới ánh đèn trắng sáng, tôi nheo mắt, chỉ vào thái dương của mình, hạ giọng.

“Tôi không điên, bác sĩ nói, tôi bị bệnh, bị bệnh ở đây."

"Anh trai, anh xem, g.i.ế.c một người dễ dàng như vậy, hủy hoại một người cũng dễ dàng như vậy, đều là anh dạy tôi cả đấy, tôi không được thông minh, chỉ học được chút bản lĩnh cỏn con này thôi."

Giọng hắn run rẩy: "Già Già, trò đùa này không buồn cười chút nào, em tiêm gì cho anh vậy? Tổ chức ngầm sẽ không tha cho em đâu!"

Tôi lấy chiếc máy ghi âm ở bên hông ra, bấm nút phát.

Khuôn mặt anh ta dần trắng bệch.

Tôi im lặng nhìn anh ta: "Bọn họ có tha cho tôi hay không, cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là anh, anh trai à!"

"Anh... Đừng lại gần đây..."

"Anh trai, chẳng phải anh rất tò mò muốn biết tôi đã tiêm gì cho anh sao?" Tôi lắc lắc ống tiêm trong tay, "Bên trong là thuốc giãn cơ, không có tác dụng gì khác, chỉ khiến anh mất sức mà thôi."

Anh ta há miệng định nói gì đó.

Tôi đã chĩa mũi kim vào mắt anh ta, khẽ cười: "Đừng lộn xộn, anh trai, bây giờ nói cho tôi biết, bố mẹ đang ở đâu?"

14

Sau khi bố mẹ nuôi trở về nhà, họ nhanh chóng phát hiện ra nguồn điện đã bị cắt hoàn toàn.

Họ định bỏ đi, nhưng cửa chính đã bị khóa trái, định báo cảnh sát, nhưng lại được thông báo thời gian đến sớm nhất cũng phải hai mươi phút, cảnh sát yêu cầu họ ở yên tại chỗ.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Bố nuôi lớn tiếng nói: "Không biết là vị bằng hữu nào, cậu cần tiền, tôi cần mạng, chỉ cần không làm hại đến chúng tôi, muốn lấy gì trong nhà cứ lấy, tôi xin cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không truy cứu."

"Không cần tiền, cũng không cần mạng, chỉ cần một nhà đoàn tụ." Một giọng nói xa xăm vang vọng khắp nơi.

"Văn Già!" Bố nuôi nói, "Là con sao? Bố luôn nhớ đến con, những năm qua, con sống có tốt không?"

Mẹ nuôi cũng trách mắng: "Già Già, con bé này, về nhà thì về nhà đi, còn bày trò gì thế này? Mau bật đèn lên, mẹ già rồi, không chịu nổi những cú sốc đâu."

Nhìn xem, chỉ với vài ba câu nói, gia đình này đã muốn xóa bỏ hết mọi chuyện trong quá khứ.

Giống như đêm hôm đó, khi tôi bị in hằn dấu ấn nhục nhã, bọn họ cũng chỉ thản nhiên nói: "Già Già, anh con không hiểu chuyện, đừng giận anh con, chúng ta sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho con."

Tôi thấy buồn cười, thật sự rất buồn cười: "Bố, mẹ, chúng ta chơi một trò chơi nhé, hãy tìm con, g.i.ế.c con, hoặc ngược lại."

Loading...