Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CẨM HOÀ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-04-27 23:29:31
Lượt xem: 929

Chương 1

Đám cưới hôm ấy, Giang Mặc Ngôn khoác trên người bộ hỉ phục đỏ tươi, tay cầm bản đồ phòng thủ biên giới cũng như thư từ trao đổi với nước Tấn.

Toàn bộ đều là nét chữ của cha ta, ghi rõ rằng cha ta đã cho Tấn quốc bản đồ phòng thủ.

Thẩm Mộc Nhu quỳ trên đất làm chứng, nói rằng cha ta thực sự đã có qua lại với người Tấn.

Cha vừa định giải thích, thì thị vệ đã dùng kiếm đ.â.m thủng cổ họng, ngã gục ch///ết ngay tại chỗ, mở to mắt trừng trừng.

Mẹ ta không chịu nổi, xông lên muốn lấy mạng thị vệ, cũng bị đ.â.m thủng bụng, ch///ết tại trận.

Giang Mặc Ngôn ra lệnh một tiếng, cả nhà họ Sở ta đều bị gi//ết ch///ết ngay tại chỗ.

Y dí kiếm vào nàng ta lưỡi kiếm rạch một vết rất nhỏ trên cổ.

Nhưng đau đến mức ta như muốn ch///ết ngất đi.

Máu tươi nhuộm đỏ cả đất nhà họ Sở.

Ta cứ nghĩ ngày mình gả cho trúc mã sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời mình.

Nhưng không ngờ ngày đó lại trở thành cơn ác mộng của ta.

Y đã bỏ thuốc vào rượu, bằng không với võ nghệ của người nhà ta, sao từng người lại bị gi//ết ch///ết một cách dễ dàng như vậy?

Giang Mặc Ngôn và nữ nô ta đã cứu về là Thẩm Mộc Nhu đã khiến cả nhà ta ch///ết hết, không chừa một ai.

Mắt ta đỏ ngầu, nước mắt pha lẫn m.á.u nhìn y, rành rọt từng tiếng, từng tiếng như thấm đẫm máu.

“Hôm nay tất cả đều do ngươi bày mưu, lúc nhà họ Sở chúng ta mất cảnh giác, trước bỏ thuốc chúng ta, sau đó lại gi//ết ch///ết hết, chúng ta có chỗ nào đối xử tệ với ngươi không? Giang Mặc Ngôn!”

Y lạnh lùng nhìn ta, “Gia đình các người giả nhân giả nghĩa, bị như vậy là đáng lắm.”

Lòng hận thù khiến ta cắn nát môi, nhổ một ngụm m.á.u vào mặt y, “Chính ngươi mới đáng ch///ết.”

Y mồ côi cha từ sớm, là cha mẹ ta không chê bai, khắp nơi cứu giúp y.

Giúp y thăng quan tiến chức thuận lợi, đưa y lên vị trí cao quý, giờ y đã trở thành Tể tướng, cha mẹ ta lại đem ta, viên ngọc quý trên tay, gả cho y.

Cha, một đời trung với vua, cuối cùng lại bị kết tội thông đồng với giặc phản quốc.

Chương 2

Thẩm Mộc Nhu từ chỗ thấp tiến đến bên cạnh y, ghét bỏ né tránh m.á.u của nhà họ Sở ta, đi đến bên Giang Mặc Ngôn, lau sạch vết m.á.u trên má y.

Nàng ta tát ta một cái.

“Ngươi là cái thá gì, chỉ bằng ngươi cũng xứng để ta hầu hạ, đây chính là báo ứng, cũng nên cho ngươi nếm trải mùi vị bị cả ngàn người cưỡi trên người.”

“Mặc Ngôn, ta muốn đưa nàng ta đến doanh trại để làm kỹ nữ hầu hạ binh lính.”

Thẩm Mộc Nhu vốn là nữ nô trong doanh trại, khi sắp bị cưỡng hiếp, là ta đã cứu nàng.

Nàng chủ động xin ta cho nàng ở lại phủ tướng quân.

Giờ đây, nàng ta lại nói ta cũng xứng được nàng hầu hạ, muốn đưa ta đi làm kỹ nữ.

Giang Mặc Ngôn im lặng không nói, Thẩm Mộc Nhu nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, “Giang lang, sẽ không nỡ đâu nhỉ.”

Y dịu dàng nhìn nàng ta, “Nàng nói thế nào thì thế ấy.” 

Sau đó cất kiếm đi, nói, “Mang người đi đến doanh trại.”

“Giang Mặc Ngôn, rồi ngươi sẽ ch///ết không toàn thây.”

Y cho người áp tải ta đi.

Khi ta bị ném vào doanh trại, Thẩm Mộc Nhu dẫn một đám người đến, cho người khiêng ghế, uống trà, phất tay.

“Các người hầu hạ nàng ta cho tốt, đây chính là con gái quý giá của Tướng quân, ngày thường còn chẳng có cơ hội đâu.”

Cái vẻ thích xem kịch của ả thực sự khiến ta tức giận, ta cười giả lả nói: “Buông ta ra, ta sẽ hầu hạ cẩn thận.”

Thẩm Mộc Nhu bị vẻ mặt của ta làm thích thú, 

“Quả nhiên đều là giả vờ thanh cao, đúng nên để Giang lang cũng xem bộ dạng hạ tiện của ngươi, buông ra, xem ả có giở trò gì không.”

Sau khi được thả ra, ta cướp lấy con d.a.o của người bên cạnh, định gi//ết ả, nhưng ả vẫn được người khác bảo vệ.

Thấy vậy, ta cũng không muốn chịu tủi nhục, vì chút tôn nghiêm cuối cùng, ta dùng d.a.o cắt cổ.

Chương 3

Ta được trùng sinh trở lại lúc chứng kiến Thẩm Mộc Nhu bị người ta đè trên cát, cởi quần áo.

Người mặc quần áo nửa lộ, hai mắt ngấn lệ, nhìn về phía ta, hét lên:

“Cô nương, xin cô cứu tôi, cho tôi làm trâu làm ngựa cũng được, tôi không muốn bị người ta làm nhục.”

Tên lính đang đè lên người nàng ta thấy ta không nói gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Giang Mặc Ngôn theo sau ta lại nóng lòng muốn mở miệng.

Y nói: “Cẩm Hòa, chẳng phải nàng ghét nhất là nữ tử bị làm nhục sao?”

Ta liếc thấy, y đang nắm chặt hắn tay áo.

Y đang căng thẳng.

Hóa ra đã sớm có mánh khóe như vậy, y đến đây là cố ý.

Y biết ta lương thiện nhất, ghét nhất là nữ tử bị làm nhục, dẫn ta đến đây chính là để danh chính ngôn thuận cứu Thẩm Mộc Nhu thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Kiếp trước, chẳng cần y mở miệng, ta đã quát tên tướng sĩ kia buông nàng ta ra.

Nàng ta bò đến chân ta, cảm ơn ta, nói muốn ở lại bên ta làm nha hoàn, xin ta nhận nàng.

Ta thấy nàng ta đáng thương nên đã đồng ý.

Nghĩ đến những chuyện kiếp trước, cả nhà họ Sở ta ch///ết đầy m.á.u tươi vẫn lởn vởn trước mắt.

Ta t//ự sá/t trong doanh trại, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác m.á.u nóng chảy qua đầu ngón tay lạnh giá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cam-hoa/chuong-1.html.]

Nhìn khuôn mặt của hai người kia, lòng hận thù sôi sục.

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt cầu cứu của nàng ta, nhìn nàng ta để lộ chiếc yếm hình đôi uyên ương, nở một nụ cười thoải mái vô cùng.

“Ngươi vốn nên hạ tiện như vậy.”

Nghe lời ta nói, Giang Mặc Ngôn cau ngươi không hài lòng, 

“Cẩm Hòa, sao nàng lại trở nên lạnh lùng như vậy.”

Ta giơ tay tát y một cái, trên khuôn mặt tuấn tú, trắng trẻo của y hằn rõ một dấu bàn tay đỏ rực.

Lòng hận khiến ta dùng hết sức.

Ta giận dữ nhìn y.

“Một nữ nô hèn hạ như vậy, đáng để ngươi vì ả mà lên tiếng, đã là nữ nô thì chắc chắn phải phạm lỗi, nếu ngươi thương ả như vậy, hãy cưới ả đi, như vậy ả sẽ không phải chịu đau khổ nữa.”

Nói xong, ta quay người bỏ đi, tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Mộc Nhu truyền đến từ phía sau.

Một lát sau, lại im bặt.

Ta quay đầu, thấy Giang Mặc Ngôn c.h.é.m bị thương cánh tay của tên lính gác, kéo Thẩm Mộc Nhu lên, cởi áo khoác ngoài trùm lên người nàng ta.

Giang Mặc Ngôn rốt cuộc không nhịn được, cứu ả.

Giang Mặc Ngôn, đời này, ta sẽ không lấy ngươi, thành toàn các ngươi một đôi trời sinh.

 Ta muốn để các ngươi nợ m.á.u phải trả bằng máu.

Chương 4. 

Trở về phủ Sở gia, việc đầu tiên ta làm là bày kế để hủy hôn ước với Giang Mặc Ngôn.

Lúc này, Giang Mặc Ngôn vừa đánh thắng nước Tấn, xin thánh thượng ban hôn cho hắn và ta. 

Hắn cũng được phong làm An Quốc Hầu, nếu ta tự dưng hủy hôn, sẽ là kháng chỉ, khiến tộc họ Sở chịu chỉ trích của người kinh đô. 

Ta cần một cơ hội chính đáng để hủy hôn, tốt nhất lỗi phải nằm ở Giang Mặc Ngôn.

Ba hôm sau, trong cung sẽ diễn ra tiệc Xuân Đăng, đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời. 

Ta cố ý sai người đi điều tra mối quan hệ giữa Giang Mặc Ngôn và Thẩm Mộc Nhu.

Hóa ra, sau khi cha hắn qua đời, Giang Mặc Ngôn đã mất tích một thời gian, phải sống lang thang bên ngoài. 

Trong thời gian đó, Thẩm Mộc Nhu đã cưu mang hắn, cho hắn một bữa cơm, còn tặng hắn một chiếc áo cũ để mặc ấm.

Thẩm Mộc Nhu trở thành tù nhân vì Thẩm gia buôn muối lậu, bị tố giác. 

Gia chủ Thẩm gia bị c.h.é.m đầu, đàn hắn bị lưu đày, nữ tử đều phải làm nô lệ trong quân doanh.

Giang Mặc Ngôn phát hiện ra Thẩm Mộc Nhu trong quân doanh, vì là người mà Đại Hoàng tử xử lý, hắn hiện tại là người của phe Đại Hoàng tử, nên tất nhiên không tiện ra mặt cứu giúp. 

Vì vậy, việc ta được đưa đến trước mặt Thẩm Mộc Nhu chính do hắn sắp đặt sẵn.

Vì cứu vị ân nhân trong lòng hắn. 

Hừ, cái ơn một bữa cơm năm nào thực chất là do Thẩm Mộc Nhu không muốn ăn món canh gà mà mẹ nấu cho nàng mỗi ngày, muốn đổ cho chó ăn, thuận tiện đưa cho hắn, thậm chí chiếc áo cũ kia, nàng ta cũng đã định vứt đi, vì là do đích tỷ tặng nên vẫn chưa tìm được cớ gì, mới giả vờ thương xót mang tặng hắn trước mặt đích tỷ để chọc tức nàng ta.

Năm đó hắn sống lang thang, nếu không có cha ta đi tìm, hắn đã ch///ết từ lâu. 

Cha ta vì đi tìm hắn, giữa đường còn bị phục kích, nếu không vì võ nghệ cao cường, có thể đã bị gi//ết ch///ết.

Hắn còn có thể rõ ràng nhớ ơn một bữa cơm của Thẩm Mộc Nhu, cứu nàng ta thoát khỏi chốn lao ngục, để nàng ta cáo mượn oai hùm.

Nhưng lại quên mất bao nhiêu năm gia đình chúng ta đối xử tốt với hắn, thậm chí đích thân xuống tay gi//ết ch///ết. 

Thật đúng là nực cười.

Chương 5. 

Ba hôm sau, tiệc Xuân Đăng. 

Ta vừa xuất hiện, đã có không ít tiểu thư trâm anh thế phiệt vây quanh, nói ta thật có phúc, mắt nhìn người giỏi, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.

Giang gia đang trong cảnh sa sút, nay đã trở thành hầu tước, ta sắp trở thành phu nhân của hầu phủ.

Thấy tình thế này, Đại Hoàng tử mà hắn theo phe hiện giờ đang như cá gặp nước trong triều, đến lúc đó Giang Mặc Ngôn sẽ càng nhanh chóng thăng tiến.

Những gì bọn họ nói đều không sai, sau này Đại Hoàng tử sẽ lên ngôi, Giang Mặc Ngôn được hắn đề bạt, trở thành tể tướng. 

Quyền khuynh triều dã, chỉ dưới một người, trên muôn vạn người, nhưng việc đầu tiên Giang Mặc Ngôn làm sau khi trở thành tể tướng, chính là trừ khử toàn bộ tộc họ Sở. 

Kiếp này, hắn đừng hòng mà tiến tới vị trí đó.

Đang nói chuyện, Giang Mặc Ngôn đã tiến vào, đằng sau hắn theo đuôi là Thẩm Mộc Nhu.

Hắn xuất hiện liền đi thẳng đến chỗ ta, đưa cho ta một chiếc trâm bằng vàng nạm ngọc, con bướm bằng ngọc trên miếng ngọc bích được chạm khắc rất sống động, trên sợi dây vàng quấn quanh chạm trổ hoa đào, nhìn là biết đã tốn không ít công sức.

Hắn tình cảm nhìn ta, nhỏ giọng nói với ta: 

"Cẩm Hòa, hôm đó là ta không đúng, không biết làm gì chọc tức nàng rồi, chiếc trâm này vốn là muốn tặng nàng làm món quà bất ngờ cho lễ cập kê tháng sau, giờ đưa trước cho nàng làm quà tạ tội, mong nàng đừng giận ta nữa."

Xung quanh mọi người đều đưa mắt nhìn, lộ ra vẻ hâm mộ. 

Đều thì thầm nói hắn cực kỳ cưng chiều ta, lại còn thanh mai trúc mã tình cảm sâu đậm. 

Ta nếu không nhờ sống lại, chỉ sợ sẽ bị vẻ giả vờ si tình đó của hắn làm cho bất chấp tất cả.

Đối diện với đôi mắt cười nói chan chứa tình cảm của hắn, trước đây cứ mỗi khi hắn nhìn ta như thế, ta đều sẽ đỏ mặt không biết làm sao, giờ trong lòng ta vừa đau vừa giận, đưa tay nhận lấy chiếc trâm. 

Muốn ngay lập tức đ.â.m vào mắt hắn, giải tỏa sự tức giận trong lòng ta.

Cho đến khi ta nhìn thấy Thẩm Mộc Nhu sau lưng hắn, mạnh tay bẻ gãy cành hoa đào, nhìn chằm chằm vào chiếc trâm trên tay ta, vẻ đố kỵ muốn trào ra ngoài, ta mới tỉnh táo lại.

Ta thu lại cảm xúc, trên môi nở một nụ cười vui vẻ, "Giữa chúng ta chẳng có hiềm khích gì, chàng đừng bận tâm."

Hắn đưa tay muốn đeo cho ta, ta nghiêng đầu, "Món đồ tốt như vậy, tất nhiên phải giữ lại đến lễ cập kê rồi mới đeo."

Lời vừa dứt, trong mắt Thẩm Mộc Nhu lóe lên tia tàn độc. 

Xem ra có người muốn chủ động tạo cơ hội cho ta.

Loading...