Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cách “vả mặt” bạn cùng phòng - Ngoại truyện 1 - 1

Cập nhật lúc: 2024-09-29 18:35:42
Lượt xem: 90

Sau khi lên máy bay, lòng tôi trống trải tựa vào cửa sổ, tôi không muốn nói gì.

Màn hình điện thoại bỗng sáng lên.

Một tin nhắn nhảy ra: "Hoan Hoan, anh muốn luôn chăm sóc em."

Có ý gì đây?!

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ sâu.

Điện thoại đã tắt nguồn.

Tôi ngả người ra sau ghế, lòng buồn bã.

Rốt cuộc là anh có ý gì? Chăm sóc như thế nào?

Vì anh ấy không nói rõ ràng, nên tôi cũng giả vờ không biết.

Không hiểu sao, trong lòng tôi luôn có một cơn giận, không muốn chủ động tìm Cận Tuấn Thần để giải quyết.

Sau khi ra nước ngoài, tôi học thẳng lên tiến sĩ.

Những chuyện trong nước dường như đã xa lắm, chỉ thỉnh thoảng chạy vào giấc mơ của tôi trong đêm khuya.

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi thường mơ thấy đứa em trai mềm mại lúc nhỏ, đi chưa vững, nhưng lại dang tay, lảo đảo chạy vào lòng tôi, giọng nói ngọt ngào: "Chị, bế em!"

Nó nặng lắm, từ nhỏ đã là một cậu bé mập mạp.

Tôi bị nó đẩy ngã, hai đứa lại ngã vào một vòng tay mạnh mẽ hơn, là Cận Tuấn Thần lớn hơn tôi tám tuổi.

Lúc đó anh bao nhiêu tuổi nhỉ?

Ồ, mười lăm tuổi.

Tôi bị vẻ ngoài thanh tú của anh ấy làm cho kinh ngạc, không kìm được mà thốt lên: "Anh đẹp trai quá!"

Mẹ tôi sửa lại: "Hoan Hoan, không thể gọi là anh được, đây là con út của ông

Cận, con phải gọi là chú nhỏ."

Tôi chớp mắt, không chịu.

Anh trai đẹp như vậy làm sao có thể là chú được chứ?

Anh ấy chính là anh trai.

Thế là tôi bướng bỉnh gọi như vậy suốt nhiều năm.

Cho đến khi tôi bước vào tuổi dậy thì,

Cận Tuấn Thần đã trưởng thành. Anh vẫn ôn hòa, vẫn trầm tĩnh, chỉ là không còn thường xuyên bế tôi như hồi nhỏ nữa.

Lại một đêm mơ màng, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, trạng thái tinh thần của tôi không tốt lắm.

Người giúp việc lên gọi tôi: "Đại tiểu

thư, ông cụ bảo cô nhanh chóng thu

dọn đồ đạc, tối nay bay."

"Tôi biết rồi."

Tôi xoa xoa thái dương, cảm thấy không tỉnh táo.

Mấy năm trước sức khỏe của ông

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cach-va-mat-ban-cung-phong/ngoai-truyen-1-1.html.]

Cận không tốt, Cận Tuấn Thần đã đưa ông về nước dưỡng bệnh. Ba mẹ tôi cũng dần dần chuyển trọng tâm sự nghiệp về nước.

Sau khi tôi tốt nghiệp tiến sĩ, ông ngoại không thể chờ được nữa, muốn nhanh chóng về nước.

Hầu hết hành lý đã được đóng gói và gửi về nước trước, sau khi tôi xách hành lý nhỏ xuống lầu, luyến tiếc nhìn lại căn biệt thự nhỏ.

Ông ngoại phì phò, trợn mắt: "Sau này đâu phải không quay lại, có gì mà phải nhìn?"

"Ông ngoại!"

Tôi rất bất đắc dĩ.

Dù gì cũng là nơi đã sống gần ba mươi năm.

"Đi thôi!"

Ông ngoại thúc giục.

Khi xuống máy bay, trong nước trời đã sắp sáng.

Ánh đèn sáng chói của sân bay che lấp vẻ mờ ảo của buổi bình minh. Cuối cùng, một bóng dáng cao ráo mặc áo khoác dài đứng đó, trong gió lạnh, khá cô đơn.

Cậu ấy tự nhiên nhận lấy hành lý của tôi và ông ngoại, gọi một tiếng: "Ông ngoại, chị!"

Tôi ngây người.

Tiếng gọi "chị" này đã lâu không nghe.

Tôi nói: "Những năm qua thế nào rồi?"

"Rất tốt."

Em trai cúi đầu, trong đôi mắt anh tuấn thêm vài phần trầm tư.

Sau sự việc năm đó, bố mẹ đã hoàn toàn cắt đứt nguồn kinh tế của em trai, để nó vừa học vừa làm. Cnhư là sự trừng phạt.

"Vậy là được rồi."

Tôi gật đầu, muốn tìm chủ đề để nói chuyện nhưng phát hiện cuộc sống của tôi và nó, trong nước và ngoài nước đã bị tách rời quá lâu, có phần xa lạ.

"Đi thôi, ông ngoại."

Tôi đặt hai tay lên xe lăn.

Ông ngoại trừng mắt nhìn tôi tức giận:

"Lão đây còn có thể tự đi."

Nói xong, quả thực đứng dậy, tự mình đi ra ngoài sân bay.

Ông bước đi nhanh nhẹn, hoàn toàn không có vẻ già yếu.

Thấy vậy, tôi cũng yên tâm đôi chút.

Bên ngoài sân bay, một chiếc Land Rover quen thuộc đỗ bên đường.

Chủ nhân chiếc xe quay lưng lại, đang gọi điện thoại.

Mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt, vạt áo sơ vin vào quần, dáng người cao ráo, thanh tú.

Hình như nhận ra sự xuất hiện của chúng tôi, anh tắt điện thoại, bước nhanh đến.

"Lên xe đi, chỗ ở đã được sắp xếp xong."

Khi anh nhìn sang, tôi vội vàng cúi đầu, cảm nhận ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người tôi một chút rồi rời đi.

Không lý do gì, trong lòng có chút ngỡ ngàng.

Loading...