Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÁCH ĐẶC BIỆT ĐỂ THEO ĐUỔI VỢ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:45:03
Lượt xem: 309

4. 

Đưa Cầu Cầu đi trẻ xong, tôi lập tức chạy trở về nhà.

Lúc trước gả cho Hạ Khai, sau khi bầu bí thì toàn bị nôn nghén, cả ngày cả đêm, cuối cùng không còn cách nào khác tôi phải từ chức.

Sau này Cầu Cầu ra đời, nó cực kỳ ngoan, không khóc không nghịch, rất dễ nuôi, tôi vẫn luôn ở nhà chăm con, không đi làm lại.

Nhưng chuyện tôi lén viết truyện ở nhà, Hạ Khai đương nhiên không biết.

Bằng không thì tôi làm sao giải thích được đống bình luận “emoji xấu hổ” của các độc giả hối chương mới dưới truyện của tôi chứ?

Đến giờ cập nhật chương mới, tôi phải viết cho xong nợ hôm nay để đăng lên mới được.

Tôi viết đang vào cầu, Hạ Khai lại gọi điện tới:

“Anh phải tham gia một buổi vũ hội, em xem có thời gian đi với anh không?”

“Cần phải mang bạn nữ, anh không muốn mang người lạ đi.”

“Nếu em không có thời gian, cũng không sao, anh tự đi chắc cũng không có vấn đề gì.”

Trong đầu tôi đã hiện lên cảnh tượng Hạ Khai đáng thương bị một đám người vây xung quanh hỏi “Phu nhân nhà anh sao không tới?”.

Tôi vẫn không đành lòng, bèn đồng ý đi với anh.

“Vậy tối thứ Sáu anh đến đón em, được chứ?”

“Được.”

Cúp điện thoại, tôi hung hăng gõ chữ:

 【Hạ Ly vươn tay, kéo cô vào lòng, vòng tay siết chặt, dùng sức hôn lên môi cô. 】

Trong hiện thực, những việc anh không làm, em sẽ bắt anh làm trong thế giới tiểu thuyết, chơi hết cả lượt luôn!

5.

Đến chiều lúc phải đón Cầu Cầu, tôi Enter một phát, đăng bản thảo đã viết xong lên.

Hôm nay coi như trả bài xong, mấy fen không thể mắng tôi nữa nhá.

Tôi đứng trước cửa nhà trẻ kiễng chân ngó nghiêng, cuối cùng nhìn thấy cậu nhóc lúc lắc đi ra.

Cầm bàn tay nho nhỏ của cậu nhóc từ tay cô giáo, trái tim của tôi cũng mềm đi.

“Nào, nói bai bai cô nào.”

Cầu Cầu ở trong lòng tôi nghiêng người về phía trước, gập người một cái: “Cảm ơn cô, tạm biệt cô ạ.”

Cậu con cả của tôi, quả nhiên rất có lễ phép.

Thấy phụ huynh xung quanh chĩa tới ánh mắt hâm mộ, tôi lập tức ưỡn ngực, tôi kiêu ngạo lắm ấy.

Đến tối tôi mang con trai tới nhà con bạn thân.

Tôi kể nó nghe chuyện tôi muốn ly hôn.

Cầu Cầu theo con gái của bạn tôi chơi đồ hàng, tôi nhìn đống đồ chơi bằng nhựa xanh xanh đỏ đỏ trong chiếc nồi con con, a, đang xào gà cung bảo đây mà.

Bạn tôi kéo mạnh tôi sang một bên, ghé sát tai tôi hỏi: “Mày muốn ly hôn thật hả? Bỏ được sao? Đã thích bao nhiêu năm rồi mà?”

Tôi thở dài: “Thích thì sao? Tao thích cũng nên cơm cháo gì đâu, mình tao thích người ta thì làm được gì?”

“Cái tính của chồng tao mày cũng biết rồi, tao nghi anh ấy vô tình với cả thế giới rồi, huống gì một đứa bình thường như tao.”

“Nhưng tao trông Hạ Khai cũng không phải không thích mày đâu, anh ta tốt với mày thế mà.”

Tôi uống một hơi cạn sạch cốc nước hoa quả trong tay, hà một hơi.

“Anh ấy nói anh ấy rất hài lòng, có lẽ cũng chẳng liên quan tới thích nhỉ? Hơn nữa tao cũng hết diễn nổi rồi, mẹ đảm vợ hiền khó đóng quá, có lúc tao còn sợ mình nói mớ, làm tao sợ đến nỗi ngủ không ngon. Cứ thế thì tao suy nhược tinh thần mất.”

Bạn tôi lại nheo mắt, vẻ mặt nó toàn là không tin.

“Mày diễn được bảy năm thì có thể diễn được bảy mươi năm, mày lừa ai được chứ còn đòi lừa tao? Có phải mày đang tìm cái cớ để bỏ không? Nói! Đến cùng là sao?”

Tôi hoảng hốt tái mặt, sao nó thông minh thế nhỉ?

Nếu nó đã hỏi, vậy tôi thú nhận thôi.

“Được rồi, mày cũng biết đấy, để gả cho anh ấy, tao diễn một vai hoàn hảo trong bảy năm. Bảy năm đó mày biết bảy năm nay tao sống thế nào không?”

“Bao nhiêu năm vậy mà anh ấy còn chưa từng thấy mặt mộc của tao, vì sao? Vì năm giờ sáng tao đã dậy trang điểm! Trước khi anh ấy dậy tao đã ăn vận xong rồi.”

“Tao có nghị lực lớn như thế, giống như mày nói, tao muốn diễn bảy mươi năm cũng chẳng vấn đề, thậm chí, tao có thể diễn đến lúc tiễn anh ấy đi cơ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cach-dac-biet-de-theo-duoi-vo/chuong-2.html.]

Con bạn tôi ghét bỏ bĩu môi: “Cho nên? Vì sao không diễn tiếp nữa?”

“Vì chẳng có tác dụng, tao đã diễn như thế, mà anh ấy vẫn không thích tao.”

Bạn tôi ra bộ khó hiểu: “Hạ Khai đồng ý kết hôn với mày, chắc ít nhiều cũng thích mày chứ? Có phải hai người hiểu lầm gì nhau không?”

Tôi xua tay: “Lầm gì mà lầm, do tao tham thôi, lúc đầu tao chỉ nghĩ cưới anh ấy là được rồi, mặc kệ anh ấy thích hay không, nhưng bây giờ xem ra không phải, đơn phương nhiều năm như thế, bà đây mệt rồi.”

“Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, dù sao cũng chuẩn bị ly hôn rồi, tao nói với mày, cuốn tiểu thuyết mới nhất của tao, hơi bị hot nha!”

Bạn tôi nghe tới đó, hai tay ôm má, mặt cười ngu ngơ: “Tao xem rồi, nam chính trong đấy, Hạ Ly, đúng là quá trời quá đất luôn. Đẹp trai, dáng ngon, tính tốt, nhiều thời gian, còn hơi bá đạo một tí, quả thực là lý tưởng nhân gian luôn. Cơ mà “ly” trong “Hạ Ly”, có phải là “ly” trong ly hôn không má?”

Tôi búng tay cái tách: “Đúng lúc đang viết quyển này, tao chuẩn bị ly hôn, cho nên lấy tên ấy. Aiz, nếu Hạ Khai có thể giống nam chính, đừng lạnh băng như thế, thì tao sẽ diễn cả đời, ít nhất sẽ sinh cho anh ấy ba đứa.”

Tôi bắt đầu động não, tưởng tượng ba phiên bản mini của Hạ Khai lăn lộn trên cỏ.

Ăn tối xong, vợ chồng con bạn chuẩn bị đưa tôi và Cầu Cầu về nhà.

Chồng nó Triệu Dục, bảo: “Anh đã nói mà, ông xã nhà em sao xúc động ghê thế, ngồi bàn đàm phán mà như thằng điên, hóa ra là nóc nhà đang cháy.”

Tôi chỉ “xì” một cách thờ ơ, tôi không cảm thấy trong lòng Hạ Khai mình quan trọng tới mức ấy.

Lúc xuống xe, tôi cố ý ôm Oa Oa hôn chụt chụt.

Con bạn tôi cho một chưởng đẩy tôi xuống khỏi xe: “Cút.”

Tôi ôm con trai về nhà.

Vừa ra khỏi thang máy, liền thấy Hạ Khai đang đứng trước cửa.

6.

“Ba.”

Cầu Cầu lon ton chạy về phía anh, sau đó nhào vào lòng Hạ Khai.

Hạ Khai ôm lấy con, nói: “Lễ phục tối thứ Sáu này, anh sợ em không có thời gian qua lấy nên đưa đến cho em.”

Tôi nhìn anh, lại nhìn vali dưới chân anh.

Đứa vô công rỗi nghề như tôi thì làm gì mà không có thời gian.

“Cảm ơn anh.”

Tôi mở cửa, để anh vào nhà.

“Anh đợi lâu rồi à?”

Hạ Khai lắc đầu: “Không.”

“Anh ngồi trước đi, em lấy nước cho anh nhé.”

“Cảm ơn em.”

Hạ Khai ngồi nói chuyện với Cầu Cầu ở phòng khách, tôi lượn quanh bếp một vòng, bắt đầu nấu nước.

Đã chín giờ rưỡi rồi, tầm này, tôi thường cho Hạ Khai uống nước chanh.

Nhưng, tôi liếc nhìn gói cà phê ở cạnh đó, nếu lúc này uống cà phê, chắc chắn tối nay anh sẽ không ngủ được.

Bà đây sẽ cho anh một cốc thiệt bự.

Bà đây muốn tảng đá lạnh lẽo, ủ thế nào cũng méo ấm nhà anh hưởng thụ một bữa mất ngủ đi.

Tôi đặt cà phê vào tay anh, Hạ Khai nhìn nó một cái, rồi lại nhìn tôi một cái, sau đó…..Uống một miếng. Tốt, tôi rất hài lòng.

Cầu Cầu thì không nhìn thấu hành vi “bỏ thuốc” cho ba nó của tôi.

Hôm nay cậu nhóc vui lắm, cuộn trong trong lòng Hạ Khai kể anh nghe chuyện nó và Oa Oa làm gà cung bảo hôm nay.

Tôi lại buồn phiền, chỉ xa ba nó có một ngày, có cần nhiệt tình như thế không hả?

Hạ Khai nghe Cầu Cầu nói chuyện, chỉ thi thoảng mới đưa mắt nhìn tôi.

Vào lúc anh nhìn tôi lần nữa, tôi làm động tác giơ tay một cách khoa trương, nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay một hồi lâu.

Rồi, hai người đã nói nửa tiếng rồi đó, mười giờ rồi cha nội.

Hạ Khai nhìn tôi, sau đó dời mắt đi.

Sao? Động tác nhìn đồng hồ của tôi, anh lơ là lơ luôn hả?

Anh không hiểu là mình nên đi rồi hả?

 

Loading...