Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 506

Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:56:22
Lượt xem: 26

Cô ấy sợ làm dơ cái váy mới, cũng không dám cởi bộ quần áo có vài chỗ chắp vá trên người ra, cứ như vậy mà trực tiếp tròng vào.

Thân hình cô ấy mảnh khảnh, cho dù bên trong còn mặc một bộ quần áo, thì cũng không có vẻ gì là mập mạp.

Sau khi mặc xong rồi, Triệu Xuân Hạnh nhìn Khương Tuệ Tuệ với đôi mắt sáng ngời, chờ đợi cô đáp lại.

Khương Tuệ Tuệ nhíu nhíu mày, nói: “Cô vẫn nên cởi bộ quần áo bên trong thử đi, như vậy sẽ dễ đánh giá hơn.”

Cố Diệp Phi

Tạ Phương Hoa cũng nói cô ấy có thể vào trong phòng thay quần áo. Vì thế Triệu Xuân Hạnh đi vào phòng thay quần áo, còn Tạ Phương Hoa và Khương Vệ Bình khi nghe Khương Tuệ Tuệ nói thì đã hiểu, chắc hẳn Khương Tuệ Tuệ có ý muốn tặng cái váy này cho Triệu Xuân Hạnh.

Dù sao thì quần áo trên người Triệu Xuân Hạnh cũng đã quá cũ rồi.

Chờ đến khi Triệu Xuân Hạnh thay quần áo xong, Khương Tuệ Tuệ không cho cô ấy cởi ra, nói là cái váy này đặc biệt hợp với cô ấy, nói cô ấy cứ mặc như vậy đi. Còn bộ quần áo đã quá cũ và quá rách nát rồi thì đừng mặc nữa.

“Nếu cha mẹ cô có hỏi tới thì cô nhớ nói là người ở tổ chức tặng cho cô, bây giờ cấp trên không cho trọng nam khinh nữ, nhìn thấy quần áo trên người cô rách nát như vậy nên đã tặng cho cô một cái váy mới.” Khương Tuệ Tuệ nói với cô ấy.

Triệu Xuân Hạnh vừa nghe vừa cúi đầu.

Đợi đến khi cô ấy ngẩng đầu lên, hai mắt đã chứa đầy nước mắt. Cô ấy nắm chặt hai tay, cuối cùng quỳ xuống trước mặt Khương Tuệ Tuệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-506.html.]

Cô ấy cảm thấy Khương Tuệ Tuệ rất tốt bụng, trên thế giới này không có ai đối xử với cô ấy được tốt như vậy.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng đỡ cô ấy dậy, cau mày, lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt cô ấy, nói: “Đừng khóc, cũng đừng quỳ, cô hãy nhớ kỹ những lời tôi nói với cô đây, cô không được quyền lựa chọn gia đình của mình, đây không phải là lỗi của cô, cơ thể có khiếm khuyết nho nhỏ cũng không quan trọng, chỉ cần đầu óc linh hoạt thì không cần lo là không sống nổi.”

Triệu Xuân Hạnh nhìn Khương Tuệ Tuệ, mạnh dạn gật đầu.

Thật ra khi Khương Tuệ Tuệ nói với cô ấy những lời này, trong lòng đã có ý muốn cô ấy cùng gia nhập với các cô. Cô nói, tương lai nhất định sẽ mở rộng công việc làm ăn này, chắc chắn sẽ mở một xưởng may quần áo, đến lúc đó điều cần nhất chính là thợ.

Còn Triệu Xuân Hạnh, mặc dù lỗ tai không nghe được, nhưng lại là một người thông minh, có thể đoán được hôm đó cô và Tạ Phương Hoa nói chuyện kia chỉ là vì muốn cứu cô ấy, còn nghe ngóng được chỗ ở của cô, cô cảm thấy có thể cho cô gái này một cơ hội.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ làm việc, cuối cùng thì số quần áo lần trước binh đoàn đặt may cũng đã làm xong, những đơn đặt hàng khác đã có thể làm dần dần được rồi.

Bình thường đi đưa quần áo đến binh đoàn đều là một tay Khương Tuệ Tuệ đi. Bởi vì Tạ Phương Hoa và Khương Vệ Bình đều bận may quần áo, Khương Vệ Bình còn đang phải chăm con nhỏ, hơn nữa Khương Tuệ Tuệ đến binh đoàn đưa quần áo thì còn có thể thường xuyên gặp được Tống Thời Thanh, cũng coi như là chuyện tốt.

Vì chuyện này, trước đó vài ngày, Khương Tuệ Tuệ đã tự mình vào thành mua một chiếc xe đạp, về sau có thể chạy chiếc xe đạp mới này đến binh đoàn. Bởi vì chiếc xe đạp 28 Đại Giang của nhà đại đội trưởng thật sự quá lớn, Khương Tuệ Tuệ đạp về một chuyến mà đau hết cả chân.

Thế nhưng hôm nay Khương Tuệ Tuệ phải đi vào thành, cho nên hôm nay chỉ có một mình Tạ Phương Hoa đến binh đoàn giao quần áo.

Đi thì đi thôi, nhưng xui thay là nửa đường xe đạp lại gặp trục trặc, không thể nào chạy được nữa. Tạ Phương Hoa thầm nghĩ cái xe đạp này mới mua tại sao lại đột nhiên bị hỏng như vậy? Chẳng lẽ mua phải hàng dỏm rồi sao? Không đâu, tốt xấu gì cũng là mua ở cửa hàng bách hóa lớn mà, không có chuyện như vậy đâu.

Loading...