Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bổn tọa cùng ngươi đoạn tụ - 11 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-21 06:29:17
Lượt xem: 4,078

Ta đành phải tỉ mỉ đánh giá một lần nữa, phát hiện trong đó có mấy vị cô nương rất xinh đẹp. Một cô nương đang thêu chim phượng bên hoa mẫu đơn, nhìn thấy chúng ta bèn đứng dậy nghênh đón.

 

“Bái kiến hai vị đại nhân.”

 

“Cô nương khách khí rồi. Cô có quen với công việc ở đây chưa?”

 

“Ta quen rồi! Mọi việc rất thuận lợi! Đa tạ ơn tái sinh của đốc chủ!”

 

Trong lòng ta khẽ rung động, chẳng lẽ đây là......

 

Lộc công công gật đầu: "Mấy cô nương xinh đẹp kia, chính là mấy cô nương trước đây bị ép đưa đến phủ đốc chủ. Nếu quay về là sẽ ch..ết, nên đốc chủ liền đưa họ đến đây để cho các nàng học nghề.”

 

Thì ra là thế!

 

Từ phường thêu đi ra, Lộc công công dẫn ta tiếp tục đi dạo.

 

“Ở trong thôn còn có những đứa trẻ mồ côi được đốc chủ nhận nuôi. Còn mời thầy giáo về dạy bọn chúng đọc sách biết chữ, nhưng bọn chúng cũng phải ra đồng làm việc chứ không được ăn ở miễn phí.”

 

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Ta chân thành khen ngợi: "Như thế này đã là rất tốt rồi!"

 

Ít nhất là tốt hơn rất nhiều so với khi ta còn nhỏ.

 

22.

 

Trên đường về phủ đốc chủ, ta lại nghe được một câu chuyện mới mẻ.

 

Sau khi Tiền Đại Phú phá sản, thế mà lại trở nên nghiện cờ bạc. Chẳng những mất sạch gia sản vốn còn lại không nhiều lắm, còn gán nợ chính mình. Hiện giờ đang là tiểu quan ở tiểu quan quán rồi. Chuyện thỏa mãn lòng người như thế, nhất định là do Bùi Tự làm!

 

Ta năn nỉ Lộc công công đi dạo một vòng qua tiểu quan quán, còn đặc biệt tìm vài tên du côn lưu manh đến cổ vũ Tiền Đại Phú. Ta muốn bọn họ chăm sóc tốt công việc làm ăn của Tiền Đại Phú, để cho lão ta không bao giờ được coi thường người khác.

 

Sau khi xem xong náo nhiệt trở lại phủ đốc chủ thì trời đã tối. Dưới hành lang Thương Lan viện có một bóng người cao lớn, đơn độc đứng đó làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

 

“Đốc chủ, ta đưa người về cho ngài rồi đây.”

 

Lộc công công hành lễ rồi quay đầu bỏ đi, căn bản không thèm quan tâm đến sống ch..ết của ta.

 

"Nàng còn dám trở lại?"

 

Ta dũng cảm nắm lấy chiếc áo choàng màu tím sẫm của hắn, cẩn thận lấy lòng: "Ngài là cha của đứa nhỏ, ta không trở lại đây còn có thể đi đâu được nữa?"

 

“Tốt nhất là nàng nên như vậy!”

 

Hắn vòng tay ôm ta vào trong ngực, ôn tồn bàn bạc với ta: "Tiền Đa Đa, chúng ta thành thân đi?"

 

Ta có chút ngượng ngùng, ra vẻ từ chối một chút: "Như vậy có phải quá nhanh rồi hay không?"

 

Bùi Tự sờ sờ cái bụng đã hơi nhô lên của ta.

 

“Còn kéo dài thêm nữa, cái bụng này cũng không thể giấu được.”

 

Cái này cũng đúng. Ta thở dài:

 

"Y thuật của Lận thái y không được tốt lắm, ta uống thuốc phá thai nhiều như vậy mà chẳng có hiệu quả một chút nào!"

 

Bùi Tự cười thích thú: "Nàng cảm thấy hắn dám kê thuốc phá thai cho nàng sao???"

 

Ta bàng hoàng ngồi bật dậy, đè Bùi Tự xuống dưới, ngay cả xưng hô cũng không thèm để ý.

 

“Ngươi mau nói cho rõ ràng cho ta biết chuyện đó là như thế nào. Còn có, từ khi nào thì ngươi biết ta không phải thái giám thật?"

 

“Đó là thuốc an thai. Thân thể nàng yếu ớt, nếu không phải có mấy liều thuốc kia trợ lực thì lần trưởng công chúa phạt nàng đó, đừng nói là đứa nhỏ, chính nàng cũng lành ít dữ nhiều.

 

Bùi Tự đỡ ta dậy, lấy từ dưới gối ra một sợi dây chuyền ngọc bích và đeo vào cho ta.

 

"Đương nhiên là ta phát hiện ra vào đêm giao thừa. Vốn định ngày hôm sau sẽ nói chuyện với nàng, nhưng nàng bỏ chạy, còn giả vờ như không có chuyện gì xẩy ra. Chẳng nhẽ ta lại kém cỏi như vậy sao?"

 

"Cho nên ngươi liền uy h.i.ế.p ta, còn muốn dạy ta chữ ch..ết viết như thế nào?”

 

23.

 

Ta đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

 

"Chàng nói là, trước khi hôn ta vào đêm đó, chàng cũng không biết ta là một cô nương? Như vậy mà chàng còn hôn? Nếu ta thật sự là thái giám thì sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/bon-toa-cung-nguoi-doan-tu/11-end.html.]

Bùi Tự giữ chặt lấy ta đang xù lông, nhẹ nhàng hôn xuống.

 

“Bổn tọa không phải đã sớm nói rồi sao? Nếu nàng thật sự là thái giám, bổn tọa sẽ đoạn tụ với nàng.”

 

“Tiền Đa Đa, ta thật lòng thích nàng, bất kể thân phận giới tính của nàng là gì.”

 

Hôn lễ của ta và Bùi Tự tất cả đều đơn giản hết mức có thể. Chúng ta đều không có người thân, cũng không quan tâm đến xa hoa phô trương. Nếu không phải bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ ầm ĩ đòi uống rượu mừng, thậm chí ta còn muốn tiết kiệm cả bữa tiệc.

 

Đó đều là bạc trắng!

 

Cũng đúng thôi, Bùi Tự đã từ quan nên ta càng nên tiết kiệm tiền bạc.

 

Tân đế một lòng muốn gả trưởng công chúa cho Bùi Tự, nhưng khi nghe tin Bùi Tự đã bí mật kết hôn, nổi giận đến mức mất bình tĩnh. Bùi Tự cũng không lùi nửa bước, trực tiếp xin từ quan. Ngôn gia đã được minh oan, từ lâu hắn đã không còn hứng thú với chốn quan trường đầy âm mưu lừa gạt.

 

Mặc dù bề ngoài ta vỗ tay khen ngợi, kỳ thật trong lòng cảm thấy lo lắng không thôi. Hoàng đế có thể trở mặt hay không? Bùi Tự có thể gặp nguy hiểm hay không? Sau này cả nhà chúng ta lấy gì để sống đây? Chút bạc ta dành dụm được này có thể dùng bao lâu?

 

Ta lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Vừa có chút gió thổi cỏ lay, đã cảm thấy bất an nghĩ cẩu hoàng đế có ý đồ xấu.

 

Bùi Tự nhìn thấy ta như vậy nhưng không nói gì. Ngày thứ hai sau khi thành thân, từ sáng sớm hắn đã dẫn ta đến bến tàu. Giương buồm xuôi về phía nam, hướng thẳng đến Giang Nam.

 

Trong thuyền lớn xa hoa, Bùi Tự né tránh Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ, quỳ gối trước giường nộp tiền riêng cho ta. Ta nhìn xấp giấy bạc khế đất dầy cộm kia, thành tâm đề nghị:

 

"hay là hai chúng ta đổi thân phận đi, ta gọi chàng là Tiền Đa Đa nhé?"

 

Bùi Tự đóng nắp hộp lại, đặt nó vào trong tay ta.

 

“Không cần đổi, của ta chính là của nàng.”

 

Thời gian mang thai cảm xúc rất dễ bị kích động, ta bật khóc bù lu bù loa.

 

“Sao chàng lại nhiều tiền như vậy? Cho dù chàng thật sự là đoạn tụ, đối với ta cũng thấy đáng giá!"

 

(--END--)

 

Tôi là đứa trẻ mồ côi được nhà họ Hạ nhận nuôi, nhưng con trai nhà họ Hạ lại ghét cay ghét đắng tôi.

 

Hắn cho phép người khác bắt nạt tôi và ép tôi phải đến bệnh viện.

 

Hắn từng ôm tờ Tân Hoa Xã trong tay và trừng mắt nhìn tôi, mỉa mai nói: “Cậu nghĩ mình là ai?”

 

Nhưng khi có người tỏ tình với tôi, hắn phát rồ lên.

 

"Thằng đó thích cậu? Tôi g.i.ế.c nó nhé?"

 

Sau buổi tự học buổi tối, Kiều Tỉnh Thời chuẩn bị rời đi thì bị một nhóm nữ sinh chặn lại.

 

"Này, mày có thể giữ lại chút thể diện không Kiều Tỉnh Thời? Hạ Tuần xem mày như một con chó, sao mày không biết xấu hổ mà còn đến quấy rầy cậu ấy như vậy?"

 

Kiều Tỉnh Thời khoanh tay, nhìn nữ sinh ngồi xổm trên mặt đất và tặc lưỡi, phớt lờ lời mỉa mai của cô ta và tập trung nhặt những thứ vương vãi trên sàn.

 

Ngay sau giờ học, Hạ Tuần yêu cầu một số nữ sinh ngăn Kiều Tỉnh Thời lại, vứt đồ đạc trên bàn và cặp sách của cô xuống đất.

 

Cô nghĩ có lẽ Hạ Tuần không muốn cô về nhà với hắn.

 

Nữ sinh kia nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Kiều Tỉnh Thời, lắc đầu chán ghét: "Nhớ tránh xa Hạ Tuần ra, lần này cậu ấy nhờ tao cảnh cáo mày, nếu là Ân Mạn thì sẽ không đơn giản như vậy đâu."

 

Nói xong, cô ta cùng đám nữ sinh kia rời đi.

 

Kiều Tỉnh Thời chớp chớp mắt, chậm rãi suy nghĩ một chút. Phải mất một lúc sau cô mới nhớ ra rằng Ân Mạn hình như là nữ sinh thích Hạ Tuần.

 

Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến cô? Có phải việc cô về nhà là sai không?

 

Sau khi thu dọn đồ đạc, Kiều Tỉnh Thời giậm nhẹ đôi chân tê rần của mình.

 

Kim giờ đã gần đến số 6, lớp học trống vắng, ngay cả hoàng hôn cũng chỉ còn lại một vệt đỏ trên bầu trời.

 

Cô khịt khịt mũi, cảm nhận được hơi nóng oi bức trong không khí. Mùa hè sắp đến, năm thứ hai trung học cũng sắp kết thúc.

 

Kiều Tỉnh Thời nhớ rằng đây đã là năm thứ bảy cô quen Hạ Tuần, cũng là năm thứ bảy cô bị buộc phải ở bên cạnh hắn.

 

Kiều Tỉnh Thời chậm rãi bước ra khỏi khuôn viên trường, chiếc xe đón cô và Hạ Tuần đã rời đi. Không chút suy nghĩ, cô bình tĩnh đi đến bến trạm xe buýt để đợi xe, như thể đã quen rồi.

 

Cơn gió ấm áp thổi qua cuốn đi quả bóng bay đã mắc trên ngọn cây đã lâu, đồng thời cuốn bay vạt váy của Kiều Tỉnh Thời.

 

Đọc full KẺ BẮT NẠT LẠI NÓI LỜI YÊU tại Monkeyd

Loading...