Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bởi Vì Tôi Chưa Bao Giờ Thích Anh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-03-20 19:43:28
Lượt xem: 2,689

 

13.

 

Trong điện thoại di động có hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều là số của Bùi Dữ.

 

Sau khi bình tĩnh lại, tôi quay về, vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói tức giận của Bùi Dữ.

 

"Đã mấy giờ rồi mà em vẫn chưa về! Cãi nhau cũng nên có giới hạn thôi, chỉ vif giânj dỗi anh mà em dám bỏ nhà đi cả đêm sao! Trong mắt em còn có anh không?"

 

Tôi cau mày đưa điện thoại ra xa.

 

Thấy tôi không lên tiếng, cơn giận của Bùi Dữ lại tăng lên một cấp độ khác.

 

"Hứa Phùng Nghênh, em đang ở đâu!"

 

Tôi: "Bệnh viện."

 

Bùi Dữ không trả lời ngay, nhưng tôi nghe thấy tiếng kính vỡ.

 

Hai giây sau, giọng hắn run run: “Bệnh viện nào, đợi anh, anh lập tức tới chỗ em.”

 

Khi Bùi Dữ đến, tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài ở lối vào bệnh viện.

 

Đêm đã khuya, ngọn đèn đường màu vàng chiếu vào người tôi, kéo theo một cái bóng dài cô đơn trên mặt đất.

 

Hắn cởi khoác áo khoác sang cho tôi nhưng tôi lại ghét bỏ hất xuống.

 

“Nồng nặc mùi rượu, em không thích.”

 

Hắn thở dài, cam chịu cúi xuống trước mặt tôi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi:

 

"Xin lỗi anh tới trễ."

 

Những giọt nước mắt vốn đọng lại trong hốc mắt bấy lâu nay liền đúng lúc rơi xuống mu bàn tay của Bùi Dữ, khiến hắn cau mày.

 

Khi tôi mở miệng, giọng tôi đầy uất ức.

 

"Bùi Dữ, em muốn chúng ta chuyển ra ngoài sống, chỉ chúng ta thôi."

 

Bùi Dữ sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, cuối cùng trịnh trọng gật đầu.

 

Mối quan hệ giữa tôi và Bùi Niệm đã không thể cứu vãn được nữa, nếu hắn tiếp tục mù quáng, hắn chỉ có thể chọn một trong hai.

 

"Được rồi, chúng ta sẽ sống riêng. Nghênh, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu ấm ức nữa.”

 

Tôi lao vào vòng tay hắn, khóc lớn.

 

Dường như.

 

Nó thực sự giống với cái ôm của Bùi Khâm.

 

Nhưng vẫn khác.

 

14.

 

Bùi Dữ đã giữ lời và tìm một công ty chuyển nhà vào ngày hôm sau cùng tôi chuyển đến căn hộ ở trung tâm thành phố.

 

Cha mẹ Bùi không phản đối nhưng Bùi Niệm lại phá bĩnh.

 

Cô ta gọi vô số cuộc điện thoại cho Bùi Dữ và hắn đã tắt máy trước mặt tôi.

 

Từ đó trở đi, hắn không còn nhắc đến Bùi Niệm nữa.

 

Sau khi chuyển đi, Bùi Dữ đã nỗ lực hết mình để trở thành một người chồng tốt.

 

Hắn học thuộc lời cầu hôn thực hành rất chu đáo.

 

Hoa, rượu vang đỏ, đồ trang sức.

 

Tôi gần như đã tin vào điều đó.

 

Nếu không có Bùi Niệm...

 

Vào ngày sinh nhật của Bùi Niệm, cô ta đã chia sẻ một khoảnh khắc: [Sinh nhật trọn vẹn cùng anh.】

 

Đó là bức ảnh selfie của cô ta trong bộ váy cưới, góc anh có bàn tay của một người đàn ông, đeo chiếc đồng hồ tôi tặng Bùi Dữ.

 

Rõ ràng hắn chỉ gọi cho tôi hai giờ trước để nói rằng đang đi công tác đột xuất, nhưng bây giờ đã xuất hiện trong ảnh đăng trên vòng bạn bè của Bùi Niệm.

 

Thật nực cười khi đi cùng anh trai nuôi chụp ảnh cưới.

 

Đêm đó, tôi nhận được hai email từ những người khác nhau nhưng có nội dung giống nhau.

 

Email đầu tiên được gửi từ thám tử tư mà tôi thuê, trong đó mô tả chi tiết hành trình ngày hôm nay của Bùi Dữ.

 

File zip đính kèm có đầy đủ hình ảnh các cửa hàng áo cưới và khách sạn.

 

Email thứ hai ẩn danh, rất ngắn gọn và chỉ đăng ảnh Bùi Dữ bế Bùi Niệm vào phòng khách sạn.

 

Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, hiển nhiên khỏi phải nói.

 

15.

 

Ngày thứ hai, Bùi Niệm chủ động hẹn gặp tôi.

 

Trong quán trà chiều cao cấp, cô ta mỉm cười, cố ý khoe dấu hôn ở một bên cổ:

 

"Chị có biết vì sao nửa năm trước anh trai tôi lại đột nhiên ra nước ngoài cầu hôn chị không?

Đêm đó anh ấy say rượu và không thể nhịn được, hiểu không?”

 

Tôi lặng lẽ nhìn hai anh em họ Bùi ôm nhau thắm thiết trong ảnh, trong bụng không buồn nôn.

 

“Anh ấy cầu hôn chị vì không dám đối mặt với tôi, chị chỉ là người thay thế của tôi, anh ấy căn bản không yêu chị!

Chỉ cần chị ly hôn, 50 triệu trong tờ séc này sẽ là của chị.”

 

Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn: “Cô chỉ là con gái nuôi của nhà họ Bùi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

 

"Hừm, chuyện đó chị không cần lo lắng, chị chỉ cần ly hôn, cầm tiền là được!"

 

Tôi suy nghĩ rồi lặng lẽ cất điện thoại.

 

“Ồ, với tình huống này, vậy thì được thôi.”

 

Sắc mặt Bùi Niệm hơi thay đổi: "Chị... chị đã biết rồi sao?"

 

"Ồ, tôi vô tình phát hiện ra thôi."

 

Bùi Niệm sửng sốt.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

 

Tôi vẫy tấm séc và mỉm cười thờ ơ: “Cảm ơn tấm séc, hãy chờ tin vui nhé.”

 

Ngay khi tôi cảm thấy có gì đó thiếu sót trong những bằng chứng thu thập được trong khoảng thời gian này, Bùi Niệm đã chủ động gửi cho tôi manh mối.

 

Thật là một người em tốt.

 

Khi Bùi Dữ quay lại, tôi đã thu dọn xong hành lý.

 

Đặt bản thỏa thuận ly hôn đã ký lên bàn cà phê, giọng đều đều.

 

"Bùi Dữ, chúng ta hãy ly hôn."

 

16.

 

Bùi Dữ từ chối ly hôn, hết lần này đến lần khác giải thích rằng hắn và Bùi Niệm vô tội.

 

Mãi cho đến khi tôi lấy ra vài bức ảnh và một nửa đoạn ghi âm thì hắn mới hoảng hồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/boi-vi-toi-chua-bao-gio-thich-anh/chuong-4.html.]

 

"Làm thế nào mà..."

 

"Cho rằng đăng bức ảnh đó trong vòng bạn bè nên em không thấy được chứ gì, còn về đoạn ghi âm này, em không cần nói thêm nữa."

 

"Không, Nghênh, nghe anh giải thích, anh nhất thời sai lầm, anh thật sự yêu em!"

 

Tôi gật đầu: “Ừ, anh yêu em, nhưng anh không chỉ yêu mình em thôi đâu”.

 

Không ai quy định rằng tình yêu chỉ có thể được trao cho một người.

 

Đúng là hắn yêu tôi, và cũng đúng là hắn không thể buông tay Bùi Niệm.

 

Hắn quá tham lam, người yêu thuở nhỏ và người em nuôi yêu quý đều muốn có cả.

 

Bùi Dữ cau mày, dừng lại một lúc lâu, cay đắng cầu xin: "Nghênh, anh có thể sửa đổi, chúng ta có thể không ly hôn được không?"

 

Tôi lắc đầu: “Quên đi, Bùi Dữ, cuộc hôn nhân này chỉ để chúng ta đạt được thứ mình cần mà thôi.

Anh coi tôi như một cái lồng giam cầm chính mình, nhưng anh lại không thể không thích cô ta.

Về phần tôi, tôi chưa bao giờ thích anh, anh cũng biết rất rõ điều đó mà.”

 

Đôi mắt của Bùi Dữ đỏ hoe, ướt át nhìn chằm chằm vào tôi.

 

"Hứa Phùng Nghênh, trái tim của em là bằng đá sao!

Anh ấy đã chếc ba năm rồi! Dù anh có đối xử với em thế nào, em cũng không quên được anh ấy!

Em có thể nhìn thẳng vào mắt tôi được không, điều đó không công bằng với tôi."

 

Tôi từ từ thoát khỏi tay hắn, cười buồn:

 

"Không được, Bùi Dữ, em đã cố gắng, căn bản là anh không thay thế được anh ấy."

 

Tôi thật sự muốn chìm đắm trong mối tình đầy sóng gió của Bùi Dữ, trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, muốn dành cả cuộc đời mình để giả vờ ngu muội như thế này với hắn.

 

Nhưng hàng giả rốt cuộc vẫn là hàng giả.

 

Bùi Khâm là không thể thay thế.

 

17.

 

Sau khi ly hôn, Bùi Niệm không hoàn toàn có được Bùi Dữ như mong đợi.

 

Có thể hắn đã bị kích thích bởi cuộc ly hôn và chợt nhận ra rằng tôi mới là tình yêu đích thực.

 

Đêm nào cũng canh gác dưới lầu, mong rằng tôi sẽ thay đổi ý định.

 

Hắn khiến tôi phải trốn như một tên trộm mỗi khi về nhà.

 

Bùi Niệm đã cãi nhau với hắn vài lần nhưng không có kết quả nên đành bỏ tới công ty.

 

Tôi vừa họp xong, bước ra khỏi cửa phòng đã bị cà phê tạt vào người.

 

"Con khốn! Hứa Phùng Nghênh, mày là con khốn!"

 

Bùi Niệm muốn giơ tay đá,nh tôi, nhưng tôi lại bị Bùi Dữ ôm chặt che chở.

 

"Niên Niệm, bình tĩnh lại, đây là công ty."

 

Cô ta cười điên cuồng.

 

“Anh ơi, tại sao anh lại bảo vệ cô ta, cô ta cưới anh vì tiền, một chút cũng không yêu anh.

Cô ta lại quấy rầy anh nữa phải không? Em sẽ không để cô ta yên! Đều là tại cô ta, cô ta là đồ khốn nạn!"

 

Tôi thực sự không thể nghe được nữa nên đẩy Bùi Dữ ra và giơ tay lên cao.

 

"Ba!”

 

Thời gian như đứng yên, mọi người có mặt đều sững sờ.

 

Tôi vẩy vẩy bàn tay, hơi ngẩng đầu lên: "Gây rối đủ chưa? Cô tỉnh chưa?"

 

Cuối cùng Bùi Niệm cũng lấy lại bình tĩnh, điên cuồng lao tới nhưng lại bị nhân viên ở một bên ngăn lại.

 

"Hứa Phùng Nghênh, đồ khốn kiếp!"

 

Tôi lùi lại vài bước, giọng lạnh lùng:

 

"Cô tạt cà phê vào tôi, tôi t.át cô, điều đó không quá đáng đâu.

Còn về lời lẽ tục tĩu của cô, heh, nếu cô thích tôi sẽ cho đồng nghiệp của mình xem những thứ đó và để họ phán xét coi, ai mới là con đi.ếm, ai mới khốn nạn?”

 

Những bức ảnh đó Bùi Niệm  sẽ không dám để mọi người thấy được.

 

Tiếng bàn tán xung quanh dần dần ồn ào hơn, Bùi Niệm biết mình đã sai, trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Phùng Nghênh, đợi đấy.”

 

Sau đó vội vàng bỏ chạy.

 

Các nhân viên dần dần giải tán, nhưng Bùi Dữ vẫn chưa rời đi.

 

"Việc kinh doanh của nhà họ Hứa có vấn đề gì à? Em thiếu bao nhiêu tiền? Nếu em nói ra, anh nhất định sẽ giúp em. Chúng ta không cần phải ly hôn."

 

Tôi lùi lại hai bước để ngăn hắn tiến tới.

 

"Bùi Dữ, chúng tôi đã ly hôn.

Còn nữa, hãy chăm sóc em gái của anh."

 

18.

 

Bùi Niệm là một người đàn bà điên, cô ta sẽ trả thù, sẽ làm theo những gì cô ta nói.

 

Ngày tôi nghỉ việc, tôi mời họ một bữa chia tay, xong thì cũng đã khuya, vì gần nhà nên tôi quyết định đi bộ.

 

Khi đi qua một con hẻm nhỏ, có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

 

Tôi nín thở, tăng tốc và cuối cùng chạy, nhưng họ ngăn tôi lại.

 

“Nghe nói cô Hứa rất xinh đẹp, hôm nay cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô em.”

 

“Cô Hứa, đừng trách chúng tôi, chúng tôi được người khác bỏ tiềnn ra thuê làm việc.”

 

"Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút, nếu không đám anh em của chúng tôi không có phân biệt nặng nhẹ, lỡ làm tổn thươ,ng cô thì thật không tốt."

 

Tiếng cười tục tĩu vang vọng trong ngõ.

 

Hai tên côn đồ dồn tôi vào góc, một tên giơ điện thoại lên, một tên lao tới.

 

Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, cuối cùng lấy từ trong túi ra con d a o găm đã chuẩn bị trước đó và đâ m nó thật mạnh.

 

"Ah--"

 

Gã ta lập tức đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, còn tôi lợi dụng lúc hỗn loạn để trốn thoát.

 

"Mày làm gì mà la toáng lên thế! Mẹ kiếp! Nhanh lên!”

 

"Tao còn chưa chếc được, nếu như nó trốn thoát, chúng ta thật sự sẽ chếc!"

 

Tôi chạy hết sức có thể, hoảng sợ đi lên một bục cao không có lan can.

 

Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, tim tôi đậpp loạn xạ, sau đó liền nhảy xuống.

 

Một giây ngắn ngủi mà dài vô tận.

 

Tôi đã cân nhắc vô số kết quả, cuối cùng đã như ý nguyện rơi vào vòng tay mà tôi khao khát.

 

Tôi nhảy lên người anh ấy và nhanh chóng tháo mặt nạ của anh ấy ra.

 

Vô tình bật cười ra nước mắt.

 

"Bùi Khâm. Cuối cùng em đã bắt được anh!"

Loading...