Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bỏ Lỡ Và Hối Hận - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-07 17:26:24
Lượt xem: 313

9.

 

Từ sáng đến tối, tôi đã tỉnh dậy một lần.

 

Lúc đó anh đang nói chuyện điện thoại với người khác, sợ làm phiền anh nên tôi giả vờ ngủ.

 

Lúc đó tôi mới biết, anh không đến đây để ngắm trăng, mà là muốn đến gần tôi hơn một chút.

 

Dù không thích anh nhưng tôi vẫn cảm thấy thoải mái mỗi khi nhìn thấy anh.

 

Đêm qua, khi tôi cầm đèn pin xuất hiện giữa đường, anh vừa mới tắm xong.

 

Thấy có người loạng choạng đi tới, trái tim anh như bị thắt lại.

 

Chẳng buồn cầm ô, anh lao thẳng vào màn mưa dày đặc.

 

Nhìn tôi nằm trong vũng bùn với khuôn mặt tái nhợt, anh quyết định không bao giờ buông tay nữa.

 

Tôi không biết anh bắt đầu thích tôi từ khi nào.

 

Chỉ biết rằng, đến tháng thứ ba tôi làm ở công ty, tôi đã được thăng chức, trở thành trợ lý đắc lực nhất của anh.

 

Dù mức lương và đãi ngộ đều rất tốt, nhưng điều duy nhất là thời gian nghỉ ngơi phải luôn ở bên anh, xin nghỉ cũng phải tính theo giờ.

 

Vì vậy, tôi thường gọi sau lưng anh là Chu Bái Bì.

 

Cũng chính trong lần nghe lén này, tôi mới biết anh làm vậy chỉ để có nhiều thời gian ở bên tôi hơn.

 

Những gì anh làm không kém gì những chuyện tôi đã làm cho Tống Cảnh Thần.

 

"Dù tôi và Tống Cảnh Thần đã chia tay nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được. Khoảng thời gian này sẽ rất dài, có thể tôi sẽ yêu người khác."

 

Thẩm Thanh Châu vốn dĩ rất bình tĩnh, nhưng trên mặt anh lại hiện lên vết nứt.

 

Rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường.

 

"Không sao, anh tin rằng sự chân thành là vũ khí tối thượng. Chỉ cần anh đối xử chân thành, trái tim của em chắc chắn sẽ bị anh chinh phục."

 

Nói xong, anh đổi chủ đề, giới thiệu cho tôi những món anh nấu.

 

Lúc này đây, anh còn rực rỡ hơn cả khi ở công ty.

 

Có thể một ngày nào đó, khi tôi đã buông bỏ được Tống Cảnh Thần, anh sẽ là sự lựa chọn tốt nhất của tôi.

LattesTeam

 

Vẻ buồn bã trên khuôn mặt tôi được xua tan, tôi cúi đầu gắp món tôm mà anh giới thiệu.

 

"Được, khi trái tim tôi sạch sẽ, tôi sẽ chủ động đến gần anh."

 

Anh giật mình trước câu nói bất ngờ của tôi, rồi giật lấy con tôm trong tay tôi.

 

"Ơ... con tôm của tôi, anh..."

 

Nhìn thấy con tôm mình mới gắp bị cướp đi, trong lòng tôi rất không vui, lúc định giành lại, tôi thấy Tống Cảnh Thần đứng cách đó không xa, vẻ mặt rối rắm.

 

Thẩm Thanh Châu chú ý tới động tác của tôi, cũng dõi theo ánh mắt của tôi.

 

Khi nhìn thấy là Tống Cảnh Thần, anh yên lặng cúi đầu bóc tôm.

 

"Mông Mông, em có thể cho anh một chút thức ăn được không?"

 

10.

 

"Không thể."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/bo-lo-va-hoi-han/chuong-5.html.]

 

Buổi trưa hôm kia, khi chúng tôi vừa đến núi Hương Sơn, Đoàn Hiểu Hiểu đã mang tất cả đồ ăn trong xe RV ra ngoài.

 

Tôi nhắc nhở cô ta, hai ngày tới sẽ phải ở trên núi.

 

Mà đồ ăn tôi chuẩn bị chỉ đủ cho hai người, nếu lãng phí thì chúng tôi sẽ phải kết thúc buổi cắm trại sớm.

 

Không ngờ, lời nhắc nhở của tôi lại bị cô ta hiểu thành tôi đang tức giận.

 

Cô ta bước thẳng đến chỗ Tống Cảnh Thần đang dựng mái che, khóc lóc.

 

"Có phải Giản Mông vẫn giận em không? Chúng ta vừa tới thì ăn lẩu cũng được mà, nếu không em sẽ rời đi..."

 

Tống Cảnh Thần nhìn vẻ mặt uất ức của Đoàn Hiểu Hiểu liền buông dụng cụ trong tay xuống rồi đi về phía tôi.

 

"Mông Mông, nếu em còn tức giận thì cứ mắng anh đi. Đừng ức h.i.ế.p Hiểu Hiểu được không? Nếu ăn hết thì anh sẽ xuống núi mua thêm."

 

Nghe anh ta bảo vệ Đoàn Hiểu Hiểu, tôi lập tức tức giận.

 

"Anh bị điên à? Cho dù có ăn lẩu thì cũng không cần phải mang ra hết, nếu hỏng thì ai chịu trách nhiệm?"

 

Tống Cảnh Thần cũng nhận ra trên bàn có quá nhiều đồ.

 

Anh ta cúi xuống, chuẩn bị lấy một nửa đồ ăn và thịt ra ngoài.

 

Nhưng ai ngờ, Đoàn Hiểu Hiểu thấy cảnh này thì cảm thấy bản thân đang bị ức hiếp, cô ta quay người đi xuống núi.

 

Vừa đi vừa khom lưng vừa ho khan.

 

Cuối cùng, Tống Cảnh Thần cảm thấy đau lòng, đã nhượng bộ.

 

Tất cả thức ăn đều được bày ra bên ngoài, anh ta hứa, anh ta sẽ xuống núi mua thêm đồ trước sáng sớm hôm sau.

 

Tôi thấy có người chịu vất vả, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.

 

Tôi chỉ lấy một số loại rau mà tôi thích cho vào tủ lạnh.

 

Kế hoạch mua thêm đồ ăn của Tống Cảnh Thần vào sáng sớm hôm sau đã bị trận mưa lớn bất ngờ làm gián đoạn, không thể xuống núi.

 

Trong khi đó, thức ăn hôm trước cũng bị ngấm nước mà hỏng hết.

 

Hôm qua chúng tôi chỉ ăn cháo trắng, phần rau còn lại đều cho Đoàn Hiểu Hiểu vì sức khỏe cô ta kém.

 

Bây giờ đến xin đồ ăn, xem ra ngay cả chút rau cuối cùng cũng đã bị ăn sạch.

 

"Giản Mông, em chỉ cần cho ít thôi cũng được, anh không ăn cũng không sao, nhưng Hiểu Hiểu bị bệnh, nếu không bổ sung dinh dưỡng, anh sợ cô ấy sẽ không chịu nổi."

 

Giờ đây, khuôn mặt vẫn luôn điềm tĩnh của Tống Cảnh Thần lại đầy vẻ ngại ngùng, ngay cả tai cũng đỏ hồng.

 

Tôi nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc.

 

Từ hôm qua đến giờ, anh ta không hề hỏi tôi có đói hay không, có sợ hãi hay không.

 

Thay vào đó, anh ta lại lo lắng về tình trạng thiếu dinh dưỡng của Đoàn Hiểu Hiểu.

 

"Anh không mù chứ? Lúc bị đuổi ra khỏi xe, trong tay tôi chẳng có gì, bây giờ mọi thứ tôi ăn đều là của người khác, tôi không có quyền quyết định."

 

Vừa dứt lời, một con tôm đã lột vỏ được nhét vào miệng tôi.

 

"Đừng nói nhảm nữa, một món ăn ngon như thế này mà lại để em nói chuyện với người không ra gì."

 

Tôi nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Châu, sao tôi không hề biết anh độc miệng nhỉ?

 

Nhưng nhìn Tống Cảnh Thần nắm chặt hai tay, vẻ mặt xấu hổ muốn rời đi nhưng chân lại không cử động được, tôi vẫn nghe lời ăn cơm.

Loading...