Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bố đứa bé là ai - 3

Cập nhật lúc: 2024-08-05 15:15:22
Lượt xem: 727

Nhìn vòng bạn bè mà cô ta cố tình khoe ra, tôi chỉ cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Một kẻ ng..ốc như vậy không xứng đáng là đối thủ của tôi.

Đối thủ của tôi chính là tôi, người vẫn đặt kỳ vọng vào Hoắc Thừa Diệp.

"Sao anh không hỏi cô ta tại sao cô ta có thể nhìn thấy vòng bạn bè của em?" Tôi nhẹ nhàng hỏi, từ từ xoay chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa bên trái.

"Cô ấy nói em cố ý kết bạn với cô ấy, cô ấy sợ làm phiền em nên đồng ý."

“Haha.” Tôi cười lớn, ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Anh tin cô ta không tin em chứ gì? Em là một người phụ nữ đã yêu bạn trai được 7 năm và chuẩn bị kết hôn. Bạn trai để cho em một mình thử áo cưới, dù buồn nhưng em vẫn kỳ vọng vào hôn nhân, em đăng lên Wechat sự chờ mong của mình. Có vấn đề gì không?"

Hắn sững sờ, ánh mắt hiện lên một chút tội lỗi.

"Đây là lỗi của anh, anh sẽ bù đắp cho em. Nhưng giữa anh và Chu Vi thật sự không có chuyện gì xảy ra cả. Em phải tin anh."

Hắn trở lại bên giường, ngồi xổm xuống, nắm tay tôi với lòng thành kính và yêu thương.

[Bạn đang đọc Nhược Tuyết và Thanh Tế được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đá bị reup trộm]

“Tôi chỉ biết hiện tại anh vì cô ta mà phá hủy tình bạn giữa nhà họ Đại và nhà họ Hoắc.”

Mặt tô ikhông đổi sắc nhìn hắn.

Con ngươi màu nâu sẫm khẽ run, cơ mặt hắn căng thẳng.

"Nhược Tuyết, cô ấy không thể đe dọa bất cứ điều gì giữa chúng ta. Chúng ta cùng nhau lớn lên, em chiếm cứ trong cuộc đời anh tất cả thanh xuân, tất cả dấu vết trưởng thành, tương lai chúng ta cũng phải cùng nhau cả đời. Còn Chu Vi cô ấy, cái gì cũng không có."

"Cô ấy khác với em, thứ cô ấy muốn rất đơn giản. Thứ cô ấy muốn chính là thứ cô ấy từng có, chính là anh. Anh..."

Tôi mỉm cười ngắt lời: “Không phải người em muốn là anh sao?”

“Làm sao có thể so sánh được?” Hắn tức giận xoa trán lắc đầu: “Cô ấy không cầu địa vị hay hôn nhân, cũng không quan tâm đến lợi nhuận! Cô ấy có tình yêu thuần khiết với anh, em có hiểu không? Nhược Tuyết, người em muốn là Hoắc Thừa Diệp, không phải anh."

“Thật sao?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Giống như hỏi hắn, nhưng cũng giống như hỏi chính mình.

Tất nhiên là không.

Cô gái tốt nàolại lãng phí bảy năm tuổi trẻ của mình cho một người đàn ông mình không yêu chứ?

Đám cưới thương mại, cũng không phải không có hắn là không thể.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Hắn không phải là người bạn thời thơ ấu duy nhất của tôi.

Tôi mỉm cười, mắt đỏ hoe.

Tôi và Hoắc Thừa Diệp biết nhau từ khi còn rất nhỏ.

Tôi hướng nội, quái gở, không thích hoàn cảnh đông người náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/bo-dua-be-la-ai/3.html.]

Và hắn thì ngược lại.

Hắn hướng ngoại, kết bạn đông đảo, thích giao tiếp với người khác nhất, hắn cởi mở hài hước, là người chói mắt nhất trong đám bạn bè.

Khi còn đi học, có rất nhiều cô gái đã gửi quà và thư tình cho hắn.

Tôi luôn ghen tị với thái độ vui vẻ và hài hước của hắn, khi nhìn thấy hắn tỏa sáng giữa đám đông, tôi không khỏi tự hỏi liệu mình có thể hướng ngoại hơn hay không, có lẽ tôi luôn có thể đứng bên cạnh hắn.

Tết năm nhất đại học, hắn lái xe đưa tôi ra bờ biển b.ắ.n pháo hoa rực rỡ.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, vành tai hắn đỏ lên, hai tay run nhẹ ôm hai vai tôi, cẩn thận từng li từng tí, thận trọng thổ lộ: "Nhược Tuyết, anh thích em đã lâu, hay là... hay là chúng ta ở bên nhau? Anh sẽ đối xử tốt với em, cả đời chỉ đối xử tốt với một mình em. Em có muốn hẹn hò với anh không?"

Sau khi tôi gật đầu, hắn hào hứng đi vòng quanh tôi, xông lên ôm lấy tôi.

Pháo hoa nở rộ trên biển, rực rỡ rồi vụt tắt.

Pháo hoa này đã đọng lại trong lòng tôi rất lâu rồi, có lẽ nó đã nổ xong từ lâu rồi.

“Anh nói đúng.” Tôi tỉnh táo lại: “Hai gia đình chúng ta có lợi ích chồng chéo nhau. Việc anh xé nát mối quan hệ giữa anh và tôi như thế này thực sự là không thuần tuý."

Tôi hất tay hắn ra và đứng dậy, mở cửa sổ hết mức có thể.

Mặt trời chiếu sáng khắp nơi, những bông hồng trong góc sân đã nở rộ.

"Hủy bỏ đám cưới, anh có thể cho cô ta mọi thứ anh muốn."

7

"Nhược Tuyết... đừng làm thế. Anh và Chu Vi đã nói rất rõ ràng, cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến đám cưới của chúng ta chứ đừng nói đến tương lai của chúng ta. Cho anh thêm một chút thời gian, trước hôn lễ anh sẽ làm hài lòng em, được không?"

Hoắc Thừa Diệp đi theo, ôm lấy tôi từ phía sau.

Hắn dùng tay giữ chặt eo tôi và ghé sát vào tai tôi.

Tôi nhìn chiếc ô tô màu đen ngoài sân.

Cửa ghế sau mở ra, đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong chiếc quần tây cắt may khéo léo, chậm rãi bước ra ngoài.

Người đàn ông dường như cảm nhận được điều gì đó và đưa ánh mắt xa xăm về phía tôi.

Tôi không đẩy Hoắc Thừa Diệp ra, nhếch khóe miệng lên: “Tôi có thể cho anh thời gian. Nhưng về phía bố mẹ tôi, anh phải xin lỗi và giải thích rõ ràng. Còn nữa, ra khỏi cửa chính, đừng trèo tường trèo cửa sổ nữa.”

Hắn chợt sững người, buông tay ra, ngập ngừng nói: "Bác trai bác gái bây giờ chắc là không muốn nhìn thấy anh. Nhược Tuyết, giúp anh giải thích với họ. chờ bọn họ hết giận, anh sẽ mang theo lễ vật đến nhà xin lỗi. Anh đi trước để không bị bọn họ phát hiện."

Vừa nói, hắn vừa trèo qua cửa sổ, trèo lên đường ống rồi nhảy xuống.

Sau đó, phía dưới truyền đến tiếng rên rỉ.

"Aizza! Hoa hồng mọc ở đây từ khi nào?”

Tôi vịn bệ cửa sổ nhìn xuống, thấy hắn ngã xuống đầy xấu hổ trước mặt người lớn nhà Hoắc vừa bước vào sân, trên tay và mặt hắn có vài vết xước nhỏ do gai hoa hồng gây ra.

Loading...