Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bồ Công Anh Bất Tử - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-29 08:48:50
Lượt xem: 1,500

Lúc đó, cơ hội ở một huyện nhỏ cũng không nhiều.

Cha mẹ tôi đẩy xe bán mì xào, đôi khi bị lực lượng quản lý đô thị đuổi đi, tiền kiếm được chỉ vừa đủ trang trải chi phí cho cả gia đình.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Trung cấp chuyên nghiệp là hệ ba năm, hai năm đầu học ở trường.

Kỳ nghỉ hè năm thứ hai bắt đầu đi thực tập, trường thống nhất sắp xếp cho sinh viên vào làm việc tại các dây chuyền sản xuất.

Tôi từ chối và quyết định cùng một vài bạn học chăm chỉ học tập đi tìm việc làm riêng.

Trong hai năm qua, thành tích của tôi luôn đứng đầu lớp.

Tôi cũng đã tham gia một số cuộc thi và giành được giải thưởng.

Tôi có lợi thế của mình.

Tôi đã mua cho mình một bộ trang phục công sở và nhờ bạn cùng phòng trang điểm cho tôi.

Thời tiết hôm đó rất đẹp, khi ra khỏi cửa, ánh bình minh rực rỡ.

Đó là một điềm tốt.

Tôi mang theo sơ yếu lý lịch, tràn đầy tự tin và hy vọng, đến tham gia phỏng vấn tại một công ty nước ngoài.

Không ngờ lại gặp chị khóa trên ở trường sư phạm, chị ấy cũng có mặt trong số những người phỏng vấn.

Tôi có một thoáng lo lắng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Chị ấy ngày nào cũng trốn học, không ở quán net thì cũng ở quán bar.

Còn tôi thì luôn luôn học tập một cách nghiêm túc.

Trong lúc chờ đợi, tôi đã ôn đi ôn lại phần tự giới thiệu bằng tiếng Hàn trong đầu, cố gắng để không có sơ hở nào.

Cuối cùng, người phỏng vấn xuất hiện.

Cô ấy nhanh chóng lướt qua những sơ yếu lý lịch đã thu được, sau đó chia người thành hai bên trái phải.

"Lý Lâm, Trương Khai, Lý Bích, Trịnh Hạ Hạ..."

Tôi đã được gọi tên.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị để đón nhận thử thách.

Tuy nhiên, những lời nói tiếp theo của quản lý nhân sự như một chậu nước lạnh dội lên đầu tôi.

"Các bạn đi theo kỹ sư Lưu đến nhà máy."

"Những người còn lại có thể ở lại để phỏng vấn vòng hai."

Sao có thể như vậy chứ?

Tôi tiến lên một bước, kích động hỏi: "Chị quản lý ơi, tại sao lại thế ạ? Chị xem qua hồ sơ của em đi, thành tích học tập của em rất tốt, em còn đạt nhiều giải thưởng, khả năng giao tiếp tiếng Anh của em cũng không tệ..."

Cô ấy lướt qua hồ sơ, nhẹ nhàng đáp: "Nhưng em chỉ có bằng trung cấp, yêu cầu tối thiểu của văn phòng chúng tôi là bằng đại học, nếu em thật sự xuất sắc, có bằng cao đẳng chị cũng có thể cố gắng giúp."

"Trung cấp," cô ấy ngừng lại một chút, "thực sự là quá thấp..."

Tôi như rơi từ đỉnh cao hy vọng xuống vực sâu, toàn thân đau đớn, thương tích đầy mình.

Tai tôi ù đi, mơ hồ nghe thấy cô ấy nói: "Em đi theo anh Lưu nhé, đến lúc đó thể hiện tốt, chị sẽ đề bạt em lên làm trưởng nhóm."

Chị khóa trên đã được vào vòng phỏng vấn tiếp theo.

Lúc chị ấy rời đi cùng quản lý nhân sự, còn liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/bo-cong-anh-bat-tu-figy/chuong-5.html.]

Hôm đó trở về, trời đổ mưa tầm tã.

Tôi ướt sũng như chuột lột, đứng giữa cơn mưa lớn mà gào khóc.

Tại sao tôi đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể có được tấm vé thông hành cơ chứ.

Tôi không cam lòng, lại đi thử sức ở nhiều công ty khác.

Nhưng tất cả đều từ chối, không có ngoại lệ.

Có một công ty nói thẳng với tôi: "Dù là đầu gà hay đuôi phượng đặt cạnh nhau, chúng tôi vẫn sẽ chọn đuôi phượng."

Cha mẹ biết chuyện, khuyên tôi: "Ai chẳng như thế hả con? Cứ từ từ rồi sẽ ổn, có công việc kiếm ra tiền là được rồi."

Bác gái còn mỉa mai: "Đã bảo từ trước rồi, học sinh trung cấp bây giờ chẳng làm được trò trống gì đâu, kiến thức con học cũng là đồ bỏ đi hết."

Nếu số phận đã an bài cho tôi làm công nhân trên dây chuyền sản xuất, vậy hai năm qua tôi cố gắng chẳng phải là uổng phí hay sao?

Thấy tôi có vẻ buồn, bạn cùng phòng rủ tôi đi xem phim.

Chúng tôi săn được vé xem phim giá rẻ, chỉ có năm tệ.

Đến cửa rạp chiếu phim, tôi tình cờ gặp chị khóa trên.

Cách ăn mặc của chị ấy khác hẳn trước kia, toát lên phong thái của một người phụ nữ thành đạt.

Chị ấy mỉm cười với tôi: "Chị chia tay Triệu Lượng rồi, chị và cậu ấy vốn không cùng một thế giới."

"Nếu em muốn đuổi kịp chị," chị ấy lắc lắc cốc cà phê trên tay, "thì trước tiên hãy thi vào đại học đi đã, cô bé trung cấp!"

Thi đại học.

Tôi còn có thể thi đại học sao?

Tôi cảm thấy vô cùng hoang mang, đúng lúc nhà đang vào mùa gặt, tôi quyết định về quê.

Tôi gặp lại Hương Hương.

Cô ấy có thai rồi, ba ngày nữa là làm đám cưới.

Nhưng rõ ràng còn hai tháng nữa cô ấy mới đủ 18 tuổi.

Ngày cưới tôi có đến.

Bụng cô ấy đã to vượt mặt, mái tóc đen rối bù được búi cao trên đỉnh đầu.

Chiếc váy voan đỏ phồng lên, son môi rẻ tiền bị nước trà làm nhòe, loang ra một vệt đỏ ở khóe miệng.

Cô ấy đỡ lấy cái bụng nặng trĩu, cười buồn: "Anh ấy làm cùng nhà máy với mình, chẳng biết thế nào lại ngủ với nhau, giờ con cũng có rồi, còn gì mà tốt xấu nữa."

"Không phải lúc trước cậu nói muốn nhuộm tóc sao?"

"Anh ấy không cho, bảo tóc tai bù xù trông như gái quán bar."

Ăn tiệc xong ra ngoài, trời đổ mưa.

Cơn mưa rào mùa hạ quất mạnh vào mặt tôi.

Tôi cứ thế mà đi, mặc cho mưa gió, càng lúc càng nhanh.

Tôi sợ lắm.

Hiện tại của Hương Hương có phải là tương lai của tôi không?

Nếu tôi khuất phục trước số phận, trở thành một con ốc nhỏ trên dây chuyền sản xuất, chẳng phải chẳng mấy chốc tôi cũng sẽ mang bụng bầu trở về, rồi lấy chồng hay sao.

Sau đó, sống một đời mơ hồ, vô định.

Loading...