Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bì Thi Trở Về - Chương 15 (Hết)

Cập nhật lúc: 2024-08-09 00:02:21
Lượt xem: 108

Chiếc quan tài được giấu trong nghĩa trang.

Thẩm Tấn ngàn ân vạn tạ, dùng một chân ra sức bò vào, mỗi động tác đều kèm theo tiếng rên rỉ thống khổ, đậy nắp quan tài lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Có tiền có thể dùng quỷ đẩy ma, xem mày làm sao tìm được tao.”

"Qua ba giờ nữa là tốt rồi, chỉ cần chờ sinh nhật qua, tao có thể bình an..."

Nhưng cuối cùng hắn đợi được, là lời thăm hỏi vui vẻ của tôi.

"Thích quà sinh nhật em tặng anh không?"

"Quan tài chế tạo riêng cho anh, rất vừa người đúng không?"

Thẩm Tấn trăm triệu lần không nghĩ tới, đạo sĩ là người của tôi.

Tôi từng nói: "Tuyệt vọng tột cùng, nhất định là trải qua hy vọng thuần túy, nóng lạnh đan xen, linh hồn mới đủ dẻo dai.”

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Tiểu đạo sĩ, không, lão Bì Thi vỗ tay.

“Luận nghệ thuật ăn uống, cô là nhân tài kiệt xuất, không ai sánh bằng.”

Chúng tôi nội ứng ngoại hợp, từng bước một làm cho Thẩm Tấn cũng không tin đến tin tưởng không nghi ngờ.

Căng thẳng quá độ, thật giả lẫn lộn, đây mới thật sự là điều khiển tâm lý.

Thẩm Tấn luống cuống, ý đồ tìm được một tia hy vọng chạy trốn, nhưng đều là phí công, nắp quan tài ép chặt, không khí chỉ biết càng ngày càng ít.

Tôi ngân nga chúc mừng sinh nhật, gõ trong quan tài, tiếng cào cào giống như tiếng trống đệm.

Hát xong một khúc, động tĩnh bên trong cũng không còn.

Ánh trăng đọng lại, cỏ dại chập chờn, quạ đen kêu gào, dường như đều đang hoan hô cho giờ phút này.

Vài ngày sau, cảnh sát phát hiện t.h.i t.h.ể Thẩm Tấn trong quan tài.

Xét thấy trong và ngoài quan tài chỉ có vân tay của chính hắn, cuối cùng kết luận là tự sát.

"Nhưng trên quan tài tất cả đều là dấu vết giãy dụa... ham muốn sống mạnh như vậy, sao lại tự sát?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/bi-thi-tro-ve/chuong-15-het.html.]

"Hắn trước khi c.h.ế.t còn đang viết, bì thi, có thật không..."

Còn lại nửa câu nói, giấu trong lòng tất cả mọi người.

Cho dù thật sự có, đó không phải là báo ứng sao?

Ngày dần kết thúc, bà ngoại nhận được giấy chứng tử của tôi.

Theo lý thuyết là muốn tổ chức lễ truy điệu, nhưng bà ngồi ở trên băng ghế nhỏ nửa ngày, trở về phòng trong lấy ra đoạn dây thừng.

Bà tranh giành một hơi, thay cháu gái trả thù, bà cũng không có suy nghĩ gì khác.

Trong nháy mắt đá văng ghế, trong sân vang lên thanh âm thanh thúy: “Bà ngoại!”

Bà lão cho rằng tai già choáng váng nghe lầm, đến khi bà run rẩy quay đầu lại.

Đứa bé mà bà luôn tâm tâm niệm niệm đang đeo ba lô, đứng trong ánh mặt trời, ý cười dịu dàng vẫy tay với bà.

Khuôn mặt của tôi đã khác với quá khứ.

Nhưng tôi biết, bà nhận ra tôi, nhất định nhận ra.

Bà quan sát tôi, vuốt ve đường nét của tôi, cái gì cũng không nói, thậm chí cái gì cũng không hỏi, tôi làm sao trở về.

Bà gắt gao nắm bàn tay lạnh ngắt của tôi, oán trách.

“Sao lâu như vậy mới về, nhanh lên, rửa tay sạch sẽ, làm đồ ăn ngon cho con.”

Tôi hoan hô: "Vậy con muốn ăn bánh bao nhân thịt bò!"

“Quỷ tham ăn, được được được, chờ bà ngoại gói cho con...”

Giọng nói của bà bình thường như vậy, nhưng tôi cảm giác được dưới lòng bàn tay già nua của bà, nhiệt độ đã dần nóng lên.

Bà dắt tôi như dắt chú cừu con lạc lối.

Con đường nào cũng đưa tôi về nhà.

Tựa như nỗi nhớ của cả thế giới, đều sẽ gặp lại ở đây.

 

Loading...