Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn trai cũ bệnh kiều - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-06 10:36:23
Lượt xem: 131

 

Sau khi trốn thoát, tôi lên thẳng xe của một người cùng thôn và đi lang thang về làng. 

 

Tôi phải ăn để bù lại nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng mấy ngày nay. 

 

Hôm nay ăn cơm ở nhà người này xong, ngày mai tôi sẽ đến nhà người khác ăn. 

 

Trong bữa tối, tôi nghe nhiều người nói về những kẻ buôn người, giận dữ chửi mắng những con thú này và khuyên bạn bè hãy trông chừng thật tốt cho con cái của họ gần đây. 

 

Khi đang ăn tối, tôi gặp người bạn cùng lớp thời tiểu học của mình. 

 

Cô ấy đã kết hôn nhưng rõ ràng trông cô ấy giống một phụ nữ trung niên. 

 

Cô nhiệt tình kéo tôi trò chuyện, ghen tị chạm vào chiếc áo khoác nhỏ thơm của tôi, kẻ ra một đường trên đó bằng đôi bàn tay chai sạn.

 

Khuôn mặt tang thương đột nhiên ngượng ngùng, tôi lắc đầu nói không có việc gì.

 

Nói đùa: "Aiz, không có việc gì, cái này là hàng giả, tôi mua chín đồng chín.”

 

Nhìn biểu tình đột nhiên thoải mái của cô, trong lòng tôi mới dễ chịu.

 

Phụ nữ cần gì phải làm khó phụ nữ chứ?

 

Sau khi tiệc rượu tan, cô nhiệt tình lôi kéo tôi đi xem những điều mới mẻ trong thôn.

 

Nụ cười của cô ấy có chút cứng ngắc và có chút lơ đãng khi giới thiệu

 

Tôi chỉ coi như là quá lâu không gặp có chút xa lạ, cũng không có để ở trong lòng.

 

Trời hơi muộn, tôi định về nhà, Trần Vũ lại kéo tay tôi, bảo tôi đến nhà cô ấy thăm con cô ấy.

 

Lúc vào nhà cô ấy, chồng cô ấy cũng ở đây, tướng mạo có chút hung dữ, tôi có chút khẩn trương, muốn tìm cớ thoát thân.

 

Nhưng Trần Vũ có đôi tay thực sự rất khỏe và chào đón tôi rất nồng nhiệt khi chồng cô ấy nhìn thấy tôi, anh ấy mỉm cười chào tôi, còn tôi thì cứng ngắc gật đầu và mỉm cười. 

 

Khi tôi vào phòng, cô ấy bế con lên, mỉm cười hỏi tôi:

 

“ có dễ thương không “

 

Tôi đưa mắt nhìn đứa trẻ quấn vải đỏ, gầy như bộ xương, khiến tôi nổi da gà không hiểu. 

 

Tôi có giác quan thứ sáu rất chính xác, tôi kéo Trần Vũ và bảo cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi lập tức quay người và chạy về phía sân. 

 

Nhưng khi tôi bước tới cửa, vợ chồng Trần Vũ đã chặn cửa, lần này mọi chuyện thực sự kết thúc. 

 

Chiếc bao tải quen thuộc được trùm lên đầu tôi, có lẽ chất lượng thuốc mê lần này không tốt, ý thức của tôi vẫn còn tỉnh táo, nhưng cơ thể tôi không thể cử động được. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-trai-cu-benh-kieu/7.html.]

Môi trường tối tăm làm tăng thính giác của tôi, tiếng rên rỉ của Trần Vũ và mắng chửi của người đàn ông

 

“Con khốn kiếp nhà mày thật vô dụng! Suýt chút nữa mày đã để cho cô ta chạy trốn, hừ, cứ khóc đi! Con khốn nạn chỉ sinh ra đồ lỗ vốn, lát nữa tao sẽ ném mày và đồ lỗ vốn đó xuống giếng. " 

 

Giọng nói tuyệt vọng của Trần Vũ vang lên. 

 

"Không, Thiết Căn! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu, nhưng đừng g.i.ế.c con gái của chúng ta. Hu hu hu!" 

 

Nghe xong tôi không muốn nghe nữa. 

 

Tôi biết trên đời này có rất nhiều kẻ ác, nhưng tôi không nhận ra rằng chúng lại gần gũi với tôi đến vậy. 

 

Tôi không nghĩ chúng đã bắt cóc tôi. 

 

Tôi cũng không cảm thấy bọn họ bắt cóc ta là muốn cung phụng tôi giống như Thẩm Đình Ti, so sánh như vậy, Thẩm Đình Ti ngược lương tâm không ít.

 

Rất nhanh tôi bị kéo lên xe, Trần Vũ bọn họ hẳn là phải thừa dịp ban đêm rời khỏi thôn, dù sao Trần Vũ lôi kéo tôi đi khắp nơi bị không ít người nhìn thấy.

 

Chỉ có thể chờ đợi người mẹ sơ ý kia của tôi có thể nhận ra được không đúng, nhanh chóng tới cứu tôi.

 

Xe dừng lại, tôi cố gắng điều khiển cơ thể nhưng tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, tôi chỉ có thể nghe bọn họ lừa dối người trong thôn, sau đó chở tôi đi nơi xa lạ.

 

Sau khi tôi tỉnh lại, xung quanh đều là những cô gái trẻ bị bắt cóc, tất cả mọi người đều đang khóc.

 

Hiện tại thật sự ngã vào ổ bọn buôn người, năm nay tôi rốt cuộc gặp vận cứt chó gì a, thật vất vả từ một cái hố bò ra, lại lập tức rơi vào trong hố tiếp theo.

 

Nghe bọn buôn người sắp xếp, chúng ta một đám cô gái trẻ tuổi xinh đẹp là muốn bị đóng gói bán đi Myanmar.

 

Mèo không ăn cá

Mà một ít người bình thường thì là liên hệ người mua, buôn bán nội tạng, cho nên mấy ngày nay trong lồng sắt các cô gái đều rất yên tĩnh, là tuyệt vọng đến mức yên tĩnh.

 

Mỗi khi có một người bị lôi ra ngoài, chúng tôi cũng có thể đoán được điều gì đang chờ đợi cô ấy.

 

Dưới áp bách tinh thần cực lớn, rất nhiều người đều nhắm mắt lại núp ở góc tường, ngay cả tâm tình tốt đẹp của tôi cũng không khỏi bị ảnh hưởng, hồi tưởng lại chuyện tốt đẹp nhất đời này để an ủi chính mình.

 

Suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến lúc mình mới vừa vào thành phố lớn, tỉnh tỉnh mê mê, lại tràn ngập tình cảm mãnh liệt, gặp Thẩm Đình Ti, dưới sự giúp đỡ của anh tôi bắt đầu chậm rãi dung nhập vào vòng luẩn quẩn tên là "Thành phố".

 

Khi đó động lực tan tầm chính là sau khi về nhà có thể ăn cơm Thẩm Thính Tứ nấu, còn có mẹ ở xa trong thôn thường thường quan tâm.

 

Cuộc sống trôi qua vừa ngọt ngào lại tràn ngập hy vọng, nói không thèm để ý là giả, khoảng thời gian đó tôi thật sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

 

Trong thời gian bị nhốt trong chuồng, tôi như con lợn chờ bị làm thịt trong chuồng. Ngày nào tôi cũng lo sợ ngày mai mình sẽ là người bị lôi ra ngoài. 

 

Không thể tránh khỏi, giai đoạn hiện tại tôi xác thực là dựa vào một câu nói của Thẩm Đình Ti để giữ lí trí tỉnh táo.

 

“Khi em gặp phải yếu tố bất khả kháng đang ảnh hưởng đến em, nếu em không thể giữ bình tĩnh, hãy nghĩ về anh trong đầu, và khi em nghĩ về anh lần thứ 100, anh sẽ xuất hiện.”

 

Mà lần nào anh cũng làm được, cho nên mỗi khi có người bị lôi ra ngoài không bao giờ trở lại, tôi đều nhớ Thẩm Đình Ti một lần.

 

Cám bã bọn họ ném vào, tôi tranh nhau ăn, chỉ cần có một chút cơ hội tôi đều sẽ bắt được, trời muốn g.i.ế.c tôi tôi cũng muốn bắt được ba phần mạng kia.

Loading...