Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BẠN TRAI CHO TÔI TIỀN GIẢ ĐỂ MUA NHÀ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-26 06:43:20
Lượt xem: 1,052

Hừ, đến mức này rồi mà hắn vẫn muốn giả vờ ngu ngơ để qua mặt mọi người!

 

Cảnh sát kiên nhẫn nói:

 

“Không sao đâu, nếu anh thực sự không nhớ, chúng tôi có thể kiểm tra camera ở các ngân hàng lân cận, nếu không được thì lần theo số thứ tự rút tiền cũng có thể tìm ra ngân hàng.”

 

Lâm Trạch bỏ tay xuống, đứng ngây người tại chỗ.

 

Một lúc sau, hắn chợt ngẩng đầu cầu xin cảnh sát:

 

“Việc nhỏ như vậy không cần nhờ đến các anh cảnh sát đâu, tôi sẽ tự về nhà nghĩ kỹ lại.”

 

“Đây không phải là việc nhỏ, liên quan đến số tiền lớn như vậy, chúng tôi có trách nhiệm phải giúp anh lấy lại.”

 

Cuối cùng Lâm Trạch cũng tuyệt vọng, hắn tức giận trừng mắt nhìn tôi.

 

Tôi nghiêm mặt nói:

 

“Anh chỉ có hai thẻ ngân hàng, một là thẻ lương, một là thẻ cá nhân.”

 

“Nếu không phải là thẻ của ngân hàng này thì chắc chắn là thẻ của ngân hàng khác.”

 

“Lúc ấy anh nói rằng ngân hàng rất gần nhà em, vậy ngân hàng gần nhất chỉ cách đây 500m, nếu không thì chúng ta cùng đi xem thử?”

 

Lâm Trạch nói hắn mang theo số tiền lớn, không dám chần chừ, chỉ trong vài phút đã chạy đến nhà tôi, vậy đó nhất định sẽ là ngân hàng gần đây.

 

Bố mẹ tôi cũng thấy hợp lý nên lại nhờ vả cảnh sát cùng đi với chúng tôi một lần nữa.

 

Nhưng cả người Lâm Trạch cứ như bị dính chặt vào ghế, mặt mày ủ rũ, không muốn nhúc nhích.

 

Hắn phát điên mà kêu lên:

 

“Làm cái gì vậy! Chuyện nhỏ như này mà còn cần nhờ cảnh sát đi cùng à?”

 

Mọi người đều bị phản ứng của hắn làm cho hoảng sợ, ngay khi cảnh sát đang định nói gì đó thì bố mẹ Lâm Trạch đã đến.

 

Bọn họ mỉm cười nịnh hót:

 

“Xin lỗi, đã làm phiền các anh rồi, số tiền này là do chúng tôi đi rút, là chúng tôi nhớ nhầm, Lâm Trạch không biết rõ chuyện này.”

 

7

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-trai-cho-toi-tien-gia-de-mua-nha/chuong-4.html.]

 

Theo mô tả của bố mẹ Lâm Trạch, chính họ đã rút tiền và chuẩn bị sẵn để hắn đưa cho tôi.

 

Còn việc tại sao Lâm Trạch lại nói dối là hắn đã tự rút tiền, mẹ của Lâm Trạch giải thích rất là xúc động:

 

"Lâm Trạch vốn định chuyển khoản trực tiếp, nhưng dì và chú đã lớn tuổi rồi, không hiểu cách làm của các bạn trẻ thời nay.”

 

“Dì vẫn cảm thấy cầm tiền mặt sẽ an tâm hơn. Nói là Lâm Trạch rút tiền cũng chỉ vì muốn cho nó có cảm giác được tự do làm chủ, dù sao thì số tiền này cũng đưa cho các con, bây giờ Lâm Trạch đã lớn rồi, còn phải nhận tiền từ bố mẹ thì sợ người ngoài nhìn vào sẽ cười nhạo mất."

 

Kiếp trước bọn họ cũng lừa gạt tôi như vậy, dù việc chuyển khoản trực tiếp tiện lợi hơn nhiều, nhưng Lâm Trạch vẫn mang cả một vali tiền mặt đến nhà tôi.

 

Thậm chí còn lấy cớ vì mua nhà cho tôi nên để tiền lại cho nhà tôi giữ.

 

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cười lạnh:

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

"Dì, con nghe Lâm Trạch nói, hai người rút tiền xong rồi bỏ vào vali đưa cho anh ấy luôn à?"

 

Mẹ Lâm Trạch không để ý đến câu từ mà tôi vừa nói ra, vô thức gật đầu.

 

"Vì không có chênh lệch thời gian nên chỉ có thể là do lỗi của ngân hàng. Dì ơi, đây là tiền mồ hôi nước mắt của dì và chú, bây giờ mọi người bị đối xử như vậy, con cảm thấy rất tiếc cho chú dì! Chuyện này nhất định phải truy cứu đến cùng."

 

Bố Lâm Trạch nghe vậy thì lập tức từ chối:

 

"Dù sao cũng không phải việc lớn, sao có thể làm phiền đến nhà con và cảnh sát được, cứ để nhà chú tự về thương lượng giải quyết."

 

Tôi chậm rãi nói thêm:

 

"Dù sao số tiền này cũng dùng để cho con và Lâm Trạch mua nhà, con thấy con cũng có 1 phần trách nhiệm, mọi người khách sáo làm gì?”

 

“Lâm Trạch nói đây là tiết kiệm cả đời của chú dì, nhưng sao con lại cảm thấy anh ấy và chú dì không vội vàng chút nào? Còn luôn tìm cách cản trở cảnh sát nhỉ?"

 

Gương mặt của ba người nhà Lâm Trạch cứng đờ, tôi nhìn bố mẹ mình, họ cũng có vẻ suy tư.

 

Cả gia đình này đã có phản ứng không đúng ngay từ đầu, nếu là người bình thường thì ai mất nhiều tiền mà không nóng nảy đâu?

 

Họ không có lý do gì để từ chối sự giúp đỡ của chúng tôi, nhưng giờ đây lại có vẻ như số tiền này có vấn đề.

 

Dù bố mẹ tôi có tin tưởng Lâm Trạch đến đâu thì họ cũng đủ khả năng để nhận ra điểm mấu chốt này, ánh mắt nhìn nhau có thêm một chút kinh ngạc.

 

Cảnh sát cũng lên tiếng, nói rằng vì số tiền liên quan rất lớn, họ vẫn nên đi cùng để xử lý thì tốt hơn.

 

Loading...