Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 76

Cập nhật lúc: 2024-08-17 23:38:20
Lượt xem: 21

Hà Mỹ Tâm hừ lạnh một tiếng, cầm pijama và khăn tắm đi về phía phòng tắm, đi được nửa đường lại nhớ đến Trương Hồng Hà, bà dừng bước, vừa định mở miệng, liền nghe thấy Diệp Quế Bình nói: "Ngày mai tôi trông chừng, Trương Hồng Hà mà dám bước vào quán nhà chúng ta một bước, tôi sẽ lấy xẻng xúc bà ta ném ra ngoài."

Vừa nói, ông vừa làm động tác xúc bánh kếp.

Lúc này Hà Mỹ Tâm mới hài lòng.

Nhưng bà quyết định, ngày mai vẫn phải trông chừng quán, xem Trương Hồng Hà còn dám xuất hiện nữa không, tay bà đang ngứa ngáy lắm rồi!

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Sáng hôm sau, Diệp Tương dậy rất sớm, lúc cô ra khỏi phòng ngủ thì trong nhà đã không còn ai khác.

Vợ chồng cô buôn bán bữa sáng, kiếm sống vất vả, bất kể mùa đông hay mùa hè đều phải dậy từ sớm tinh mơ để đến quán lo liệu.

Trong những ngày tháng vất vả ấy, điều khiến Hà Mỹ Tâm tự hào nhất đời này chính là Diệp Tương học giỏi, thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, mang lại nhiều vinh quang cho bà.

Ở một thị trấn nhỏ như thế này, gia đình nào có con cái học giỏi đều sẽ được hàng xóm láng giềng ngưỡng mộ rất lâu.

Rửa mặt xong, Diệp Tương xuống lầu, lái xe điện thẳng đến cửa hàng của gia đình.

Quán bữa sáng "Văn Lai Hương" của nhà họ Diệp nằm ngay cổng trường cấp 3 số 1 huyện, lượng người qua lại đông đúc, cộng thêm tay nghề của hai vợ chồng rất tốt, lại hiền lành nên đây được xem là quán ăn sáng được yêu thích nhất trước cổng trường.

Diệp Tương dừng xe, nhìn thấy bên cạnh những chiếc lồng hấp trước cửa tiệm có không ít học sinh đang xếp hàng chờ đồ ăn chín.

Học sinh cấp 3 bây giờ ai cũng cao hơn thế hệ trước, Diệp Tương đi ngang qua họ, bỗng dưng cảm thấy mình thấp bé hẳn đi.

Cô len qua đám đông, không để ý đến những ánh mắt dõi theo mình, đi đến trước mặt Diệp Quế Bình.

Chờ đến khi cô bước vào trong quán, cách xa một chút, những nam sinh cấp 3 trẻ trung tràn đầy sức sống kia mới xì xào bàn tán.

“Ai vậy? Trường mình à?”

“Chưa gặp bao giờ, nhìn lạ hoà mà, xinh quá đi.”

“Cậu muốn xin phương thức liên lạc à? Nhanh lên, xin được thì chia sẻ cho bọn này với.”

“Điên à! Có biết xấu hổ không, sao không tự mình đi làm việc nghĩa hiệp đi?”

“…”

Diệp Quế Bình đang luộc mì nóng, ngẩng đầu lên nhìn thấy con gái đến, gương mặt vốn dĩ hiền lành chất phác bỗng chốc rạng rỡ nụ cười: “Tương Tương, vào trong ngồi đi con, lát nữa mẹ con về, ba kêu mẹ hấp bánh bao tôm cho con.”

Người đàn ông trung niên bên cạnh vừa bưng bát mì của mình lên nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt: “Lão Diệp, đây là con gái ông à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-76.html.]

Ông ta đánh giá Diệp Tương từ trên xuống dưới, Diệp Tương lịch sự mím môi cười với ông ta, chào hỏi: “Cháu chào bác ạ.”

Do hơi ngại ngùng khi bị người lớn tuổi nhìn chằm chằm, Diệp Tương đứng một lát, nhỏ giọng nói: “Để con vào trong phụ giúp ba mẹ” rồi đi vào bếp.

Chờ Diệp Tương đi rồi, người đàn ông trung niên vẫn chưa hoàn hồn.

Người ta nói con gái lớn mười tám tuổi thay đổi nhan sắc, nhưng cũng không thể thay đổi đến mức kinh khủng như vậy chứ!

Ông ta thường xuyên đến quán ăn sáng nhà họ Diệp, mùa đông năm ngoái lúc gặp con gái lão Diệp vẫn là một cô bé gầy gò đen nhẻm, sao mới học đại học có một học kỳ mà đã lột xác thành người khác thế này?

Trắng trẻo xinh đẹp, cười lên như hoa, còn xinh hơn cả không ít minh tinh trên tivi.

Chẳng lẽ… trường danh tiếng không chỉ giúp dễ kiếm việc làm mà còn có thể dưỡng người?

Diệp Quế Bình nào biết người khác nghĩ gì, nghe người ta hỏi, ông liền thành thật trả lời: “Con gái tôi, Diệp Tương.”

“Nó thi đỗ Đại học Hãn Hải năm ngoái, chính là cái trường Đại học Hãn Hải xếp hạng top đầu cả nước đó, ông biết chứ?” Nhắc đến cô con gái đáng tự hào này, người vốn ít nói như Diệp Quế Bình cũng giống như vòi nước bị mở van, thao thao bất tuyệt: “Mới về mà đã vội vàng đến giúp vợ chồng tôi rồi, con bé này thật thà hiếu thuận quá, haiz…”

“Diệp Tương càng lớn càng xinh, trổ mã rồi đấy.” Người đàn ông trung niên có chút chua chát đáp.

Học giỏi, xinh đẹp, lại ngoan ngoãn nghe lời, những điều tốt đẹp trên đời này đều bị lão Diệp chiếm hết rồi.

Nghĩ đến đứa con trai bất tài của mình suốt ngày ra ngoài lêu lổng, người đàn ông thở dài, ông ta cũng muốn kết thông gia với nhà họ Diệp, nhưng con gái nhà người ta điều kiện tốt như vậy, chắc chắn là chướng mắt con trai ông ta.

Hai người trò chuyện vài câu, thực ra chỉ là Diệp Quế Bình đơn phương khoe khoang, nói chuyện một lúc, người đàn ông mới bưng bát mì của mình về chỗ ngồi.

Hà Mỹ Tâm rửa giá đỗ xong bưng ra, đặt bên cạnh Diệp Quế Bình, xoay người đi đến chỗ lồng hấp đóng gói đồ ăn sáng đã hấp chín.

Diệp Quế Bình sợ bà quên, bèn dặn dò: “Tương Tương đến rồi đấy, bánh bao tôm của con bé…”

Hà Mỹ Tâm nhanh nhẹn nhấc lồng hấp, đặt cái lồng đựng bánh bao tôm lên trên: “Ông còn phải nói nữa hả, Diệp Tương to như vậy rồi, tôi mù chắc?”

Diệp Quế Bình cười ha ha.

Hà Mỹ Tâm canh đúng giờ để quay lại, bà vừa về thì đồ ăn hấp trong lồng cũng chín.

Lúc bà đang đóng gói bánh bao hấp thì mấy nam sinh cấp 3 nọ xúi giục nhau, cuối cùng có một người không nhịn được nữa, tiến lên hỏi Hà Mỹ Tâm: “Dì ơi, cô gái vừa vào trong là họ hàng nhà dì à?”

“Đúng vậy, cô gái vừa vào trong nhà dì đấy!” Một nam sinh khác vội vàng bổ sung.

Hà Mỹ Tâm cười: “Cháu nói Diệp Tương hả? Con gái dì đấy.”

 

Loading...