Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:50:43
Lượt xem: 21

Cô còn chưa nghĩ ra nên nói gì để mở đầu, Duy Y【Dì Trương đưa ảnh của em cho anh xem rồi.】

Diệp Tương bị câu nói của anh ta làm cho nghẹn họng, nửa ngày không biết nên đáp lại thế nào.

Duy Y: 【Đều là người trưởng thành rồi, có gì thì nói thẳng, tính anh thẳng thắn, em cũng đừng để trong lòng.】

Duy Y: 【Bây giờ kết hôn đều coi trọng môn đăng hộ đối, chắc dì Trương cũng nói với em điều kiện của anh rồi, chúng ta thật ra không hợp nhau lắm.】

Diệp Tương: "..."

Cô thật sự không biết điều kiện của anh ta là gì.

Duy Y: 【Nhưng mà vẫn phải nể mặt dì Trương, đợi em về, chúng ta đi ăn một bữa, coi như xong chuyện.】

Diệp Tương nhìn anh ta tự biên tự diễn một mình, có thể cảm nhận rõ ràng Duy Y rất coi thường cô.

Cô cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lại không tức giận cho lắm.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Duy Y không vừa mắt cô mới là chuyện tốt, nếu anh ta thật sự vừa mắt cô, vậy mới là rắc rối lớn.

Duy Y: 【Sao không nói gì?】

Duy Y: 【Lúc dì Trương giới thiệu em, dì ấy nói với anh em dịu dàng hiền thục lễ phép, thái độ của em lúc này khiến anh cảm thấy bị lừa dối.】

Diệp Tương lập tức hiểu ý của anh ta.

Lúc này cho dù là đứng trước mặt, Diệp Tương cũng có thể cãi nhau với anh ta hai câu, huống chi là trên mạng.

Anh ta không khách sáo, Diệp Tương cũng không khách sáo, nhưng vì nể mặt mẹ cô, cô vẫn không nói thẳng ra như vậy.

Diệp Tương: 【Em thấy anh hình như vẫn chưa nói xong, ngại quá, không làm phiền anh nữa.】

Diệp Tương: 【Mỏi tay rồi à? Hay là nghỉ ngơi một chút đi?】

Nhìn bề ngoài, Diệp Tương đúng là đang nói chuyện tử tế, nhưng Duy Y luôn cảm thấy có gì đó sai sai.

Nhưng trong lòng anh ta đã loại bỏ Diệp Tương, đối tượng xem mắt này từ lâu rồi, cũng lười suy nghĩ nhiều.

Duy Y: 【Về gặp mặt ăn một bữa là xong, OK?】

Diệp Tương cầu còn không được: 【Hay là khỏi ăn cơm luôn đi?】

Duy Y tưởng cô đang tiết kiệm tiền cho mình, trong lòng có chút hài lòng về cô: 【Ăn cơm AA, em đến là được.】

Diệp Tương: "..."

Cô có nên cảm ơn anh ta không bắt cô mời cơm không?

Khương Doanh về sớm hơn dự kiến, cô ấy vừa về, Diệp Tương liền không cần phải lo cho Thịnh Lẫm nữa, nên ngày Khương Doanh về, Diệp Tương không đến bệnh viện nữa.

Diệp Tương cảm thấy cuối cùng cũng trút được gánh nặng ---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-62.html.]

Mặc dù ngoài việc Thịnh Lẫm đã làm một số chuyện khiến cô tức giận lúc cô mới đến, nhưng mấy ngày sau đó bọn họ ở chung cũng coi như hòa hợp, nhưng Diệp Tương vẫn lo lắng Thịnh Lẫm sẽ lại giở trò, lén lút chuồn ra ngoài, cô khó ăn nói với Khương Doanh.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Khương Doanh đã về, Thịnh Lẫm có xảy ra chuyện gì nữa, cũng không nằm trong phạm vi quản lý của cô nữa.

Coi như là đã thực hiện lời hứa với Khương Doanh một cách hoàn mỹ.

Còn Thịnh Lẫm lại không biết thái độ dứt khoát của cô, cậu ta tưởng rằng cho dù chị họ đã về, Diệp Tương cũng sẽ đến thăm cậu ta một chút, ít nhất cũng sẽ chào tạm biệt cậu ta.

Cậu ta từ sáng sớm ngày gặp Khương Doanh đã chờ đến tận đêm khuya cũng không thấy bóng dáng Diệp Tương, chỉ cần có động tĩnh ngoài cửa, cậu ta sẽ chạy ra xem, tưởng rằng là Diệp Tương đến.

Hoàng Lăng bị cậu ta làm cho có chút tê liệt: "Hay là cậu bê ghế ra cửa ngồi chờ đi?"

Cậu ta vốn chỉ định nói đùa, trêu chọc Thịnh Lẫm cũng có lúc không rời khỏi một người được, nào ngờ Thịnh Lẫm lại coi là thật, thật sự bê ghế ra cửa ngồi.

Buổi tối Khương Doanh đến còn tưởng mình hoa mắt, không thì sao lại thấy em họ mình lên cơn thần kinh ngồi canh cửa như thần giữ cửa vậy?

Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt đang nhắm hờ của Thịnh Lẫm đột nhiên mở to, trên mặt tràn đầy vui mừng nhìn về phía thang máy, nhưng khi nhìn rõ người đến thì trong nháy mắt lại thất vọng.

Khương Doanh nhướng mày, đi đến trước mặt Thịnh Lẫm, khoanh tay đánh giá cậu ta: "Ê, sao thế? Nhìn thấy chị không vui à? Nói xem, muốn nhìn thấy ai?"

Thịnh Lẫm như bị rút hết sức lực, ngã người ra sau dựa vào tường, sắc mặt cậu ta tái nhợt, vẻ mặt cũng có chút uể oải: "Chị, chị về rồi em đương nhiên vui rồi."

Cậu ta vốn đã bị thương ở đầu không thoải mái, cả ngày nay Diệp Tương không đến cậu ta đều duy trì trạng thái căng thẳng cao độ, lúc này đừng nói là tinh thần không theo kịp, đầu cũng đau muốn chết.

Đèn huỳnh quang trên trần nhà càng khiến cậu ta hoa mắt chóng mặt, cậu ta cắn đầu lưỡi mới tỉnh táo hơn một chút: "Chị Diệp Tương đâu? Có phải chị ấy có việc bận không? Cả ngày nay em không thấy chị ấy."

Khương Doanh thấy sắc mặt cậu ta không tốt, liền đỡ cậu ta dậy dìu đến giường bệnh: "Chị về rồi Diệp Tương còn đến làm gì?"

"Cô ấy là bạn của chị, chứ không phải người chăm sóc của em."

Thịnh Lẫm như không nghe thấy lời Khương Doanh nói, đưa tay che đi ánh đèn chói mắt trước mặt, lại khăng khăng hỏi một câu: "Chị Diệp Tương đâu? Sao hôm nay chị ấy không đến?"

Khương Doanh thông minh như vậy, thái độ khác thường của Thịnh Lẫm giống như người mất hồn khiến cô ấy lập tức nhận ra điều gì đó.

Cô ấy kéo tay Thịnh Lẫm đang che mắt ra, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta hồi lâu, thấy Thịnh Lẫm né tránh ánh mắt, trong lòng đã chắc chắn tám phần.

"Đừng nói với chị, mới có mấy ngày, em đã thích Diệp Tương rồi đấy nhé?"

Thịnh Lẫm mím chặt môi không nói lời nào.

Khương Doanh cảm thấy hơi hoang đường, nhưng lại cảm thấy nằm trong dự liệu.

Cô ấy hiểu rõ Diệp Tương, cũng hiểu rõ Thịnh Lẫm.

Nhóc con thiếu thốn tình cảm thì lấy gì để chống lại sự chăm sóc dịu dàng chu đáo và bao dung chứ.

Sao cô ấy lại quên mất chuyện này nhỉ...

Khương Doanh buồn bực thở dài một hơi.

Thịnh Lẫm xoay người, quay lưng về phía cô ấy: "Chị ấy không những không đến, mà còn không nhắn tin gì cho em nữa."

 

Loading...