Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 57

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:32:48
Lượt xem: 22

Cô nhìn Kình Vân Phi đang chạy, mái tóc mái lòa xòa trước trán, khiến cô không khỏi nhớ đến những lúc tan học về nhà, Kình Vân Phi cũng thường đạp xe đuổi theo sau chiếc xe máy điện nhỏ của cô, mỹ danh là đi ăn ké.

 

Lục Văn Quân đã có bạn trai mới, có phải có nghĩa là, cô có thể buông thả một chút, không cần phải nhiều như vậy nữa.

 

Cô ghé vào cửa sổ xe, lớn tiếng nói với anh một cách kiên định: "Được."

 

Sợ anh nghe không rõ, Diệp Tương lại lặp lại một lần nữa, "Mình nói được—"

 

Kình Vân Phi thở hổn hển dừng lại, cúi gập người, cảm giác đầu óc trống rỗng.

 

Như thể thiếu oxy, nhưng hình như lại không phải.

 

Nhưng dù sao, anh đã nghe rõ, Diệp Tương đã đồng ý.

 

Tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ, Kình Vân Phi cười thầm.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

 

Diệp Tương ngồi xe buýt về nhà một chuyến, thứ trên mặt dính dính khiến cô hơi khó chịu, cô liền tẩy trang sạch sẽ.

 

So với lớp trang điểm vụng về do cô tự trang điểm, vẫn là mặt mộc trông thuận mắt hơn.

 

Nước hầm xương được hầm trước khi ra ngoài vào buổi sáng đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt, Diệp Tương múc ra, cho vào hộp giữ nhiệt, cầm ô che nắng rồi ra ngoài.

 

Hình như ánh nắng mặt trời mùa hè năm nay quá gay gắt, cô đã từ thỉnh thoảng mới che ô biến thành không có ô che nắng thì không thể sống nổi.

 

Lúc nãy khi rửa mặt, làn da trắng nõn và mềm mại khi nhìn vào gương khiến Diệp Tương cảm thấy có chút xa lạ.

 

Hơn nữa, Diệp Tương luôn có một cảm giác, chứng cận thị nhẹ của mình dường như đã biến mất.

 

Đôi mắt cũng có thần hơn một chút.

 

Chẳng lẽ nghỉ ngơi tốt thật sự có thể mang đến sự thay đổi lớn như vậy sao?

 

Suốt dọc đường suy nghĩ vẩn vơ, rất nhanh đã đến bệnh viện.

 

Diệp Tương không nghĩ nhiều, nhập mật khẩu khóa cửa rồi đẩy cửa bước vào, sau đó sững sờ khi nhìn thấy tình trạng đông đúc trong phòng.

 

Có cặp vợ chồng trung niên trạc tuổi bố mẹ cô, cũng có cô gái mặt tròn xa lạ, lúc này họ đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.

 

Dưới đất chất đống cao như núi hình như là thuốc bổ não, bên cạnh còn có mấy thùng sữa.

 

Diệp Tương lùi ra ngoài nhìn số phòng bên cạnh cửa, lần nữa nghi ngờ mình có phải vào nhầm phòng không.

 

Sao những người này cô đều không quen biết vậy.

 

Ngay lúc này, gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Diệp Tương, Hoàng Lăng tiến lên đón cô, "Chị, sao chị giờ mới đến, anh Lẫm nhà chúng em đợi chị đến mức hoa cũng tàn rồi."

 

Diệp Tương lúc này mới xách hộp giữ nhiệt đi vào.

 

Nghe nói cô đến, Thịnh Lẫm trên giường bệnh chen ra từ đám đông, tiến lại gần cô, "Nhắn tin cậu cũng không trả lời, mình còn tưởng cậu không đến nữa."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-57.html.]

Diệp Tương giải thích: "Lúc đó mình đang trên đường, không xem điện thoại."

 

Cô đặt hộp cơm lên bàn, "Cơm mình mang đến cho cậu, cậu nếm thử xem có hợp khẩu vị không? Nếu không ăn được mình đi mua cho cậu món khác."

 

Thịnh Lẫm cười hì hì ngồi vào bàn, đẩy giỏ trái cây và hoa sang một bên, ngồi ngay ngắn, thành kính như học sinh tiểu học chờ ăn cơm, "Chắc chắn ăn được."

 

Cặp vợ chồng trung niên thấy cậu định ăn cơm, mới ngại ngùng cười nói: "Vậy chúng tôi xin phép đi trước, không làm phiền bạn Thịnh Lẫm ăn cơm nữa, nghỉ ngơi cho tốt."

 

Người phụ nữ trong cặp vợ chồng kéo cô gái mặt tròn nhút nhát im lặng, "Miêu Miêu, con chào tạm biệt người ta trước khi đi, nếu không có bạn Thịnh Lẫm giúp con, mẹ cũng không biết con bị bắt nạt lâu như vậy."

 

"Phải cảm ơn người ta thật tốt."

 

Miêu Miêu ấp úng tiến lên: "Cảm ơn bạn Thịnh Lẫm..."

 

Ánh mắt Thịnh Lẫm dừng lại trên chiếc túi xách hơi cũ của người phụ nữ một lúc, xua tay, "Xem cũng xem rồi, người không sao, hai người muốn đi thì đi đi."

 

Cặp vợ chồng trung niên kéo con gái cười ha hả nói: "Vậy chúng tôi có thời gian sẽ đến thăm cậu."

 

Thịnh Lẫm lại nói: "Lần sau đừng đến nữa, ồn ào lắm."

 

Đợi mọi người đi được một lúc, cậu chỉ vào đồ ở góc tường, Hoàng Lăng và đám đàn em hiểu ý nhau mỗi người ôm một phần, lần lượt đi ra khỏi phòng.

 

Thấy Hoàng Lăng còn muốn cầm giỏ trái cây và hoa trên bàn đi, Thịnh Lẫm đánh vào mu bàn tay cậu ta, "Làm gì đấy? Cái này đâu có trả lại tiền được, để lại cho tôi ăn."

 

Hoàng Lăng ôm đồ khác đi ra ngoài, "Vậy cậu chừa cho tôi một ít—"

 

Thịnh Lẫm dùng chân đóng cửa lại, "Tôi ăn nho, cậu ăn vỏ nho, hài lòng chưa?"

 

Ngồi lại bàn, Thịnh Lẫm lấy hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm của canh xương hầm xộc vào mũi, cậu tiến lại gần ngửi ngửi, quay đầu nhìn Diệp Tương, "Chị, chị làm à? Thơm quá."

 

Diệp Tương gật đầu, "Có thể hơi nhạt, cậu nếm thử trước."

 

Thịnh Lẫm nếm thử một miếng, "Vị rất ngon."

 

Cậu cúi đầu ăn ngấu nghiến, xem ra rất đói, nhưng động tác lại bất ngờ lịch sự.

 

Diệp Tương nhìn cậu ăn cơm, nhớ đến gia đình ba người vừa đi, nhịn không được hỏi: "Vừa rồi..."

 

Thịnh Lẫm ngẩng đầu lên, "Cậu muốn hỏi quan hệ giữa mình và ba người đó?"

 

"Ừm."

 

Trông giống như đến để cảm ơn cậu.

 

"Mình không quen họ, là họ cứ muốn đến thăm mình. Thằng nhóc Hoàng Lăng miệng như cái loa, không giữ được bí mật gì, bị hỏi mấy lần đã dẫn người ta đến đây."

 

Giọng điệu của Thịnh Lẫm đầy oán trách đối với Hoàng Lăng, cũng không trách tại sao Hoàng Lăng muốn ăn trái cây, Thịnh Lẫm lại bảo cậu ta ăn vỏ.

 

Nhớ đến cuộc trò chuyện với Khương Oánh hôm qua, Diệp Tương nói: "Hôm qua mình đã nói chuyện của cậu với chị cậu."

 

Vẻ mặt Thịnh Lẫm hơi ngơ ngác, "Hả?"

Loading...