Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-08-17 01:13:19
Lượt xem: 38

Diệp Tương đứng ngây ra tại chỗ.

"Em biết đấy, anh đã từng nói, anh học lớp chín mới chuyển đến đây vì lý do gia đình," gương mặt tuấn tú của anh ấy lộ ra nụ cười ngọt ngào hiếm hoi, chỉ thuộc về chàng trai đang yêu, "Lý do anh thi vào đại học An Thị là vì cô ấy ở đó."

"Chúng anh vẫn luôn giữ liên lạc, sau khi biết anh thi đậu vào trường của cô ấy, Văn Quân đã đồng ý cho anh một cơ hội theo đuổi cô ấy."

Diệp Tương chỉ nhớ lúc đó Kình Vân Phi nhìn cô với vẻ mặt bất lực, có lẽ còn có chút thương hại.

Anh ấy nói: "Xin lỗi Diệp Tương, anh không ngờ em lại thích anh, em là một cô gái tốt, nhưng anh chỉ coi em là bạn học thân thiết."

Không có ý nghĩ nào khác.

Giây phút lời nói vừa dứt, Diệp Tương cảm thấy mình sắp bị cảm giác xấu hổ ngập trời nhấn chìm.

Kình Vân Phi đối xử tốt với cô không sai, vì anh ấy coi cô là bạn, người sai là cô.

Cô không nên tự mình đa tình mà hiểu lầm ý tốt của người khác thành ý nghĩa khác.

Cô cũng không nên mơ tưởng đến người không cùng thế giới với mình.

Niềm vui thi đậu vào cùng trường đại học với người mình thầm mến, lúc này khiến Diệp Tương cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng cô lại bất lực——

Đó là bản án bốn năm tù mà cô tự mình sắp đặt cho mình.

Diệp Tương vừa khóc vừa chạy, may mà quán karaoke cách nhà cô không xa, Diệp Tương chạy chạy dừng dừng, mệt đến mức đầu óc choáng váng, cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi nhà để lại một ngọn đèn cho cô.

Trước khi cô lên lầu, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người rời đi.

Vóc dáng gầy gò và tuấn tú của chàng trai trẻ khiến cô liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Kình Vân Phi.

Cô tưởng Kình Vân Phi đã về nhà từ lâu, không ngờ đối phương vì lo lắng cho sự an toàn của cô, đã âm thầm đi theo sau cô, cho đến khi cô về nhà an toàn mới rời đi.

Cánh tay bị huých nhẹ, Diệp Tương thu hồi suy nghĩ, nhìn sang bên cạnh.

Trong thư viện đều là những người đang chăm chú học tập, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật sách xào xạc, Khương Oánh không nói gì, chỉ tay vào điện thoại, ra hiệu cho cô xem tin nhắn.

Diệp Tương mở WeChat.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Khương Oánh: 【Vẫn đang nghĩ đến Giang Trừng à?】

Diệp Tương theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Khương Oánh, cô trả lời: 【Ừm…】

Khương Oánh: 【Nếu cậu không ghét cậu ấy, để cậu ấy đưa bữa sáng một thời gian cũng không có gì to tát, cậu ấy khiến cậu bị thương nặng như vậy, bồi thường một chút chẳng phải là điều nên làm sao?】

Diệp Tương nói hết những lo lắng của mình: 【Tớ không ghét cậu ấy, nhưng Giang Trừng quá nhiệt tình, khiến tớ rất khó thích ứng.】

Ánh mắt của anh ấy trong sáng nhưng lại rất có tính xâm lược, bị anh ấy nhìn chằm chằm, Diệp Tương luôn có cảm giác không thể trốn thoát.

Bên kia hiện "Đang nhập...", Diệp Tương liếc nhìn Khương Oánh, cô gái tóc xoăn màu nâu đang trầm ngâm nhìn điện thoại, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngay khi Diệp Tương chuẩn bị gạt bỏ tạp niệm để bắt đầu học tập, tin nhắn của Khương Oánh cuối cùng cũng được gửi đến.

Khương Oánh: 【Cậu không ghét cậu ấy, lại sợ sự nhiệt tình của cậu ấy… Diệp Tử, cậu đừng nói với tớ là từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nhận được sự quan tâm và thiện ý từ người khác phái nhé?】

Diệp Tương lại nhớ đến Kình Vân Phi.

Cô mím môi, sửa đi sửa lại hồi lâu mới trả lời: 【Hồi cấp ba có một bạn nam đối xử rất tốt với tớ.】

Khương Oánh: 【Vậy mà cậu vẫn như vậy? Giang Trừng nguyện ý đối xử tốt với cậu thì cậu cứ nhận bình thường đi, có gì mà phải không thích ứng chứ】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-38.html.]

Diệp Tương: 【… Bạn nam đối xử tốt với tớ đó, lúc tớ tỏ tình đã nói với tớ rằng, cậu ấy đã có người trong lòng từ lâu rồi.】

Khương Oánh suýt chút nữa ném cây bút cảm ứng trên tay ra ngoài.

Đã qua lâu như vậy rồi, Diệp Tương đã sớm chấp nhận sự thật này, Khương Oánh quan tâm cô, nên cô cũng không định giấu diếm.

【Tớ không phải người dám yêu dám hận, cũng không thể buông bỏ dễ dàng như vậy. Tớ sợ người khác đối xử tốt với tớ rồi lại thờ ơ rời đi, khiến tớ không thể nào nguôi ngoai.】

【Thích ứng với sự tồn tại của một người cần thời gian, chấp nhận sự ra đi của một người cũng cần thời gian.】

【Thà như vậy, chi bằng từ đầu đã cắt đứt khả năng đó.】

【Như vậy sẽ không có cơ hội bị tổn thương.】

Gửi xong những tin nhắn này, Diệp Tương không đợi Khương Oánh trả lời, liền khóa điện thoại ném sang một bên.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm bút lên bắt đầu đọc sách ôn tập.

"Haizz..." Diệp Tương nghe thấy Khương Oánh thở dài.

Sau đó, vòng tay thơm ngát ôm lấy cô.

Khương Oánh nháy mắt với cô, ghé sát tai cô nhỏ giọng nói: "Suốt ngày nghĩ mấy thứ linh tinh."

"Đàn ông không đáng tin cậy, nhưng chị em thì đáng tin cậy. Đừng nghĩ quá xa, tận hưởng niềm vui hiện tại mới là quan trọng nhất."

"Chẳng lẽ lúc trước khi ở bên bạn nam đó, cậu không cảm thấy vui vẻ sao?"

Diệp Tương sững sờ.

Hình như ngoại trừ kết thúc không hoàn mỹ, quá trình quả thực là vui vẻ.

Cho dù là năm lớp 12 vất vả nhất, cũng trở nên tươi đẹp vì Kình Vân Phi xuất hiện trong cuộc đời cô.

Mỗi ngày cô đều đến trường với tâm trạng đầy phấn khích, muốn nghe thấy giọng nói của Kình Vân Phi, nhìn thấy nụ cười của anh ấy.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nhưng chắc chắn nói: "Vui vẻ."

Khương Oánh xoa đầu cô, "Vậy là được rồi."

"Đừng quá coi trọng đàn ông, cũng đừng bận tâm đến những chuyện chưa xảy ra, hãy tận hưởng niềm vui trước mắt."

"Nghe tớ, từ hôm nay trở đi, hãy thử giao tiếp với người khác phái bằng tâm trạng bình thường."

Ngay lúc này, màn hình điện thoại của Diệp Tương lóe lên, thông báo là tin nhắn của Giang Trừng gửi đến.

【Trưa nay ăn gì? Tớ mua rồi mang đến dưới ký túc xá cho cậu】

Khương Oánh nhướng mày.

Diệp Tương do dự một lúc, cuối cùng mím môi, vẻ mặt đầy bối rối trả lời: 【Món lẩu thập cẩm ở quán Hòa Ký tầng ba, cảm ơn.】

Sau khi gửi tin nhắn, Diệp Tương mới phát hiện, hình như cũng không có gì khó chấp nhận.

Đơn giản giống như lúc trước Kình Vân Phi bảo cô mang cơm.

Lúc trước cô là để báo đáp ơn che ô của Kình Vân Phi, còn Giang Trừng lúc này là để bù đắp lỗi lầm khiến cô bị thương, chỉ vậy thôi.

Hình như… cô thực sự không cần phải từ chối người ta như vậy?

Loading...