Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 33

Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:34:42
Lượt xem: 29

Lý Nhã Tĩnh luôn cho rằng chính vì cô ta mà mọi chuyện mới thành ra như vậy. Mặc dù Khương Doanh và Dư Dịch Sanh, người bạn cùng phòng khác, đã an ủi cô trong âm thầm rằng đó không phải lỗi của cô, nhưng do tính cách, Diệp Tương không khỏi yếu thế hơn một chút khi đối mặt với Lý Nhã Tĩnh.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Tối qua có lẽ đã làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi, xin lỗi... Tối nay mình sẽ về bên kia ở."

Diệp Tương đang nói đến việc trở về căn hộ mà cô và Kỷ Từ thuê chung.

Tối qua cô mãi không về, Kỷ Từ còn gọi điện thoại hỏi cô có chuyện gì. So sánh ra, Diệp Tương cũng không muốn ở lại ký túc xá để nhìn sắc mặt Lý Nhã Tĩnh.

Lý Nhã Tĩnh còn muốn nói gì đó thì cửa kéo bỗng nhiên mở ra. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Khương Doanh, cô ta lúng túng xoa xoa sữa rửa mặt trên tay, không nói gì nữa.

"Điều hòa mình tắt rồi, lát nữa mở cửa sổ cho thoáng khí nhé?" Khương Doanh hỏi.

Diệp Tương "ừm" một tiếng, Lý Nhã Tĩnh cũng nói: "Mở đi."

"Tít" một tiếng, điều hòa ngừng hoạt động. Khương Doanh đi ngang qua hai người, đi thẳng ra ban công mở toang cửa sổ.

Cô ấy tùy ý nhìn xuống dưới, phát hiện ở khoảng đất trống trước ký túc xá có một nhóm người đang tụ tập.

Người bị vây quanh ở giữa là một chàng trai cao ráo da ngăm đen, tay xách theo một đống đồ ăn sáng, nhìn bóng lưng có chút quen mắt.

Còn cô gái đứng trước mặt anh ta có vẻ hơi căng thẳng, đang cầm điện thoại nói gì đó với anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-33.html.]

Khương Doanh cảm thấy, chắc là thấy đẹp trai nên muốn xin phương thức liên lạc.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trong lúc xem náo nhiệt, Diệp Tương đã thu dọn xong xuôi, "Khương Doanh, chúng ta đi thôi, hôm nay mình mời cậu ăn bánh bao! Thực ra hôm qua mình đã mua cho cậu rồi, nhưng sau đó không biết để đâu mất tiêu, hơn nữa nó còn rơi xuống đất, cho dù nhặt được thì mình cũng ngại đưa cho cậu ăn…"

Giọng nói của Diệp Tương vốn dĩ đã nhẹ nhàng ngọt ngào, lúc lải nhải lại càng thêm mềm mại đáng yêu, không hề lạnh lùng như trong game.

Khương Doanh kéo rèm cửa sổ, liếc mắt nhìn xuống dưới lần cuối, cười nói: "Vậy hôm nay một cái không được, phải hai cái."

Diệp Tương mím môi cười, "Hai mươi cái cũng được, đi nhanh thôi!"

Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, chỗ ngồi trong thư viện trường rất khan hiếm. Nếu đến muộn, e rằng sẽ không còn chỗ ngồi liền kề.

Ngay lúc Khương Doanh quay người lại, chàng trai phía dưới cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn về phía ký túc xá. Vì vậy, Khương Doanh đã nhìn rõ mặt anh ta.

Chẳng phải là Giang Trừng sao?

Có thể nói là cô ấy rất có ấn tượng với anh ta.

Người dùng bóng rổ đập trúng Diệp Tương là anh ta, người bị thiên nga đen đuổi theo mổ cũng là anh ta, người bám Diệp Tương như hình với bóng, nhất quyết phải đưa cô về cũng là anh ta.

Trông cũng đẹp trai đấy, chỉ là đầu óc có vẻ không được thông minh cho lắm.

 

Loading...