Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 28

Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:29:14
Lượt xem: 17

Hình như đây là lần đầu tiên cô nhận được lời xin lỗi từ người lớn tuổi hơn.

Không biết là do cô gặp phải vấn đề với người lớn tuổi, hay là tất cả người lớn tuổi trên đời đều như vậy.

Bọn họ phạm sai lầm, luôn cứng đầu không chịu thừa nhận.

Nếu không thể trốn tránh sự thật, bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến việc nói một câu xin lỗi với những đứa trẻ bị tổn thương.

Lời xin lỗi tự nhiên mà lại xa lạ của cô y tá khiến cô không biết nên phản ứng như thế nào.

Cô y tá cúi người kiểm tra vết thương ở đầu gối của cô, đưa tay sờ sờ lớp vải, Diệp Tương đau đến mức hít vào một hơi.

"Ai phạm lỗi, người đó xin lỗi, là chuyện rất bình thường." Cô y tá nhíu mày, nhìn chằm chằm vào chân Diệp Tương, vẻ mặt có chút phiền não, "Chân thì hơi phiền phức rồi."

Diệp Tương nắm chặt chăn: "Cô ơi, chân em sẽ không sao chứ?"

Cô có chút không chắc chắn.

Giang Trừng còn căng thẳng hơn cả Diệp Tương, cậu ta ghé sát vào chân Diệp Tương, đôi mắt đen láy như thú nhỏ lóe lên ánh sáng đáng thương.

"Trời ơi, chân cậu ấy sẽ không sao chứ, hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi!"

"Hay là đưa đến bệnh viện chụp phim? Chắc là không gãy xương đâu nhỉ? Không được! Chúng ta vẫn nên đưa đến đó xem sao."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Thấy cậu ta lấy điện thoại ra định gọi xe cấp cứu, cô y tá bất đắc dĩ xoa trán, vội vàng ngăn cản hành động lãng phí nguồn lực y tế của cậu ta.

"Hai đứa! Cô thật sự..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-28.html.]

"Chiếc quần jean của em ấy dính vào vết thương, nếu cởi ra mặc vào chắc chắn sẽ rất đau, cô muốn hỏi bạn học này có muốn cắt chiếc quần dài thành quần short hay không, như vậy sẽ dễ xử lý vết thương hơn."

"Hai đứa nghĩ đi đâu vậy?" Cô y tá phát ra câu hỏi về chỉ số IQ của hai người.

Giang Trừng cười khan: "Haha, em đã nói mà, chắc chắn không sao!"

Diệp Tương bị cậu ta chọc cười đến mức không còn chút tức giận nào: "Vậy thì cắt ra theo lời cô nói đi, em cũng không muốn vì một chiếc quần mà chịu tội."

Cô y tá đi ra ngoài lấy một cái kéo bắt đầu gia công cho chiếc quần dài của Diệp Tương.

Theo lớp vải bị cắt ra, bắp chân trắng nõn như củ sen lộ ra trước mắt.

Mùa hè oi bức, trên đường phố trường học, các cô gái mặc quần short, váy ngắn nhiều vô số kể, nhưng đều không bằng bắp chân trắng nõn lộ ra của cô gái lúc này có sức công phá thị giác với Giang Trừng hơn.

Cậu ta thầm mắng bản thân, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà liếc nhìn chân Diệp Tương.

Diệp Tương không dám nhìn vết thương.

Ga giường trên giường bị cô nắm chặt thành một mảnh nhăn nhúm, cô cắn chặt môi, cũng không biết mình nên nhìn đi đâu.

Sau đó Diệp Tương phát hiện ra vẻ chột dạ của Giang Trừng.

Dù có vắt óc suy nghĩ, cô cũng không nghĩ ra Giang Trừng đang rối rắm điều gì.

Cô cảm thấy Giang Trừng như thật sự có bệnh.

"Cậu..." Cô lên tiếng, Giang Trừng quay đầu nhìn cô, "Mắt cậu bị giật à? Cần cô y tá xem cho không? Thẻ bảo hiểm y tế của tôi có thể cho cậu mượn."

 

Loading...