Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 233

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:58:18
Lượt xem: 8

Diệp Tương lúc này mới không từ chối nữa.

Tống Bạch Vi lên lầu xử lý công việc khác, Diệp Tương đi theo Triệu Thành Anh đi dạo một vòng.

Triệu Thành Anh không biết nên nói gì với cô gái nhỏ có vẻ như là người quen này, liền bắt đầu từ chuyện của Tống Bạch Vi, nói: "Trên lầu là Duy Quang Truyền Thông, chúng tôi coi như là chi nhánh của công ty đó."

"Tống tổng thuê cả tòa nhà này sao?" Diệp Tương thuận miệng hỏi.

Triệu Thành Anh ha ha cười lớn, "Thuê gì chứ, Tống thị cũng có đầu tư vào mảng bất động sản, tòa nhà này vốn dĩ là tài sản của Tống thị."

Diệp Tương: "..."

"Cô quen Tống tổng như thế nào vậy?" Triệu Thành Anh mở lời, "Cảm giác hai người có vẻ không thân thiết lắm."

Nếu không thì cô gái này sẽ không đến cả Tống tổng có những tài sản gì cũng không biết.

"Tống tổng là bạn của bạn em."

Triệu Thành Anh xòe tay, "Chẳng trách."

Hóa ra thật sự là người quen.

Anh ta còn tưởng là...

Thôi bỏ đi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Đó là Tống tổng, sao có thể như vậy được.

Chắc chắn là anh ta suy nghĩ nhiều rồi.

Triệu Thành Anh sắp xếp cho Diệp Tương một công việc đơn giản, trước tiên để cô học theo người khác cách sử dụng phần mềm dựng phim.

Tuy nhiên, nghĩ đến thân phận của cô, anh ta vẫn đưa cho Diệp Tương một tài khoản Douyin có hơn mười nghìn người hâm mộ.

"Cô cầm lấy luyện tập trước, có thể xem, cũng có thể tự mình làm một số video đăng lên, đều được."

Đây đều là những tài khoản cơ bản được công ty mua sỉ, cần phải từ từ nuôi dưỡng.

Triệu Thành Anh mở một video về cặp đôi kỳ quặc đang hot hiện nay, nói đùa với Diệp Tương: "Chờ đến khi nào cô có thể làm ra kịch bản như vậy, video đạt được độ hot như vậy, thì cô mới coi như là thực sự có thể độc lập."

Diệp Tương xem xong, mơ hồ gật đầu, "Ý anh là chúng ta muốn dùng mâu thuẫn để gây tranh cãi, từ đó thu hút sự chú ý của người dùng?"

Triệu Thành Anh dùng ánh mắt "con ngoan trò giỏi" nhìn cô, "Chính là như vậy."

Ban đầu còn tưởng là người không hiểu gì, không ngờ lại có chút linh hoạt.

Là một nhân tài tiềm năng!

Diệp Tương được sắp xếp một chỗ ngồi xuống.

Triệu Thành Anh nói với cô, sau này đây chính là vị trí của cô.

Diệp Tương mở máy tính vừa mới nhìn một cái, một tiếng gầm giận liền vang lên ở cửa, giọng nói này nghe có chút quen tai.

Diệp Tương cùng những người khác, đồng loạt nhìn về phía cửa.

"Tống Bạch Vi, cậu đứng lại đó cho tôi!"

Người đi phía trước là Tống Bạch Vi với vẻ mặt không chút gợn sóng, phía sau anh ta là một thanh niên tuấn tú mặc áo khoác da màu đen.

Trong khoảng thời gian bị khóa thẻ, Tống Quần Cảnh suýt chút nữa thì phát điên.

Cậu ta bất đắc dĩ, chỉ có thể

Diệp Tương cứ nghĩ sẽ không còn gặp lại Tống Quần Cảnh ở chỗ làm nữa.

Kiểu người nhìn có vẻ tùy tiện khó chiều như cậu ta, ngược lại càng dễ nắm thóp để khống chế, còn Tống Bạch Vi, người thoạt nhìn dễ nói chuyện như vậy, ngược lại mới là người cứng rắn nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-233.html.]

Vì vậy, sau khi Tống Bạch Vi đã lên tiếng, Diệp Tương đương nhiên nghĩ như vậy.

Thế nhưng cô cũng chỉ không gặp Tống Quần Cảnh đúng ngày đầu tiên đi làm chính thức mà thôi——

Sáng ngày thứ hai, cô vừa đến chỗ ngồi còn chưa kịp đặt m.ô.n.g xuống, người đang ngồi dựa lưng vào ghế bên cạnh đã xoay người lại, ngẩng đầu cười hì hì chào hỏi cô.

“Buổi sáng tốt lành, Diệp tiểu thư.”

Sự kinh ngạc của Diệp Tương hoàn toàn lọt vào mắt cậu ta, chàng trai trẻ đẹp trai với gương mặt non nớt nhích mũi chân, nhẹ nhàng tiến lại gần cô, nụ cười càng thêm rạng rỡ, “Rất bất ngờ khi gặp tôi sao? Cũng đúng, anh trai tôi trông có vẻ là kiểu người nói一 là nhất, chắc chắn cô rất tin tưởng lời anh ấy nói.”

“Tuy nhiên,” cậu ta chớp chớp mắt, “tôi cũng không phải là đứa trẻ đáng thương không có tiếng nói, có thể đến đây tìm được chỗ dung thân, tôi cũng tốn không ít công sức đâu.”

Diệp Tương gật đầu máy móc, không biết nên nói gì.

Đối với cô mà nói, thân phận của Tống Quần Cảnh rất kỳ lạ.

Tính cách của cậu ta cũng có chút kỳ quái.

Ngoại trừ việc không thể tránh khỏi phải ở chung hiện tại, trong trường hợp bình thường, Diệp Tương cảm thấy bản thân sẽ không có bất kỳ giao điểm nào với kiểu người như cậu ta.

“Vậy… chúc cậu đi làm vui vẻ.” Diệp Tương nói một cách cứng nhắc.

Tống Quần Cảnh bị lời nói của Diệp Tương chọc cười, quan sát cô, cười trêu chọc: “Cô thật sự rất nhàm chán, lúc ở cùng anh trai tôi cũng như vậy sao?”

Diệp Tương suy nghĩ một chút, gật đầu.

Tống Quần Cảnh tự cảm thấy bản thân vô vị, “chậc” một tiếng, ngồi trở lại vị trí của mình.

Đặt đồ đạc xong, Diệp Tương ngồi xuống bật máy tính, tiếp tục học cách sử dụng phần mềm cắt ghép.

Học hỏi nhanh có thể coi là một ưu điểm của cô.

Trước khi đến đây, Diệp Tương đã định tối nay tan làm sẽ làm một đoạn video ngắn đơn giản có chủ đề để luyện tập, kiểm tra kết quả học tập.

Hai ngày nay trừ thời gian lên lớp, thời gian còn lại cô đều dành hết cho việc này.

Nhưng làm video về mảng nào lại trở thành một vấn đề.

Vừa học vừa nghĩ, thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, đến lúc chuẩn bị ăn cơm trưa, Diệp Tương mới nhớ ra, hôm nay bên cạnh có thêm một người.

Tống Quần Cảnh ở điểm này ngược lại rất tốt, lúc nên im lặng thì rất im lặng.

Im lặng đến mức cô suýt thì quên mất cậu ta.

“Chuẩn bị ăn cơm chưa? Tôi sắp c.h.ế.t đói rồi, đi thôi, cùng đi ăn đi, được không?” Chàng trai trẻ duỗi lưng.

Diệp Tương vừa mới nghĩ đến Tống Quần Cảnh, đối phương đã ở trước mặt cô thể hiện sự tồn tại.

Cô liếc mắt nhìn màn hình máy tính của cậu ta đang dừng ở giao diện kết thúc trò chơi.

Diệp Tương không hiểu tại sao Tống Quần Cảnh lại đến studio chịu khổ như vậy.

Rõ ràng ở nhà chơi game thoải mái hơn mà?

Hay là ở đây chơi có cảm giác khác?

Diệp Tương không hiểu.

Thấy cô ngẩn người, Tống Quần Cảnh lại hỏi lần nữa: “Ăn cơm, đi không?”

Diệp Tương hoàn hồn, theo bản năng đáp: “Ăn.”

Chàng trai trẻ đứng dậy, xoa xoa vai: “Đi thôi.”

Diệp Tương phản ứng lại, phát hiện bản thân hình như đã đồng ý lời mời của Tống Quần Cảnh.

Cô đứng im tại chỗ, Tống Quần Cảnh đi được hai bước thấy cô không theo kịp, nhướng mày: “Đi chứ.”

 

Loading...