Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 214

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:20:30
Lượt xem: 11

Vừa rồi anh đã nhìn thấy bộ đồ mascot người nấm, bộ đồ người nấm màu hồng chấm bi không biết đã cống hiến cho trường bao nhiêu lần, vừa bẩn vừa cũ, lại còn rất kỳ quái.

Diệp Tương sẽ không thích hình tượng như vậy.

Giáo viên cau mày nói: "Loại đạo cụ di động này trong kho có rất nhiều, nhưng đều là đồ mua từ nhiều năm trước rồi, không đẹp mắt lắm đâu, đại khái thì, chỉ có cái này là còn tạm được."

Thấy vẻ mặt khó xử của giáo viên, Lục Nhất Hằng liền nói: "Nếu trường không có cái nào phù hợp hơn, vậy em tự bỏ tiền đặt mua một bộ cho đoàn kịch sử dụng được không ạ?"

"Đương nhiên là được." Đối với đồ vật được tặng miễn phí, nhà trường luôn luôn hoan nghênh.

Thương lượng xong, Lục Nhất Hằng nói: "Em sẽ cho người gửi bộ trang phục đặt may đến trước khi bắt đầu tập luyện."

Giáo viên trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: "Em với diễn viên đóng vai người nấm..."

Lục Nhất Hằng im lặng một chút, mỉm cười nói: "Chỉ là bạn bè thôi ạ, rất hiếm khi có cơ hội cùng nhau tham gia diễn xuất như vậy."

Giáo viên ra vẻ đã hiểu, trong lòng đã có suy đoán.

"Có cần tôi nói với cô bé, bộ trang phục là do em đặt không?"

"Không cần đâu ạ," Lục Nhất Hằng nói, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải nhắc đến."

Có lẽ anh không hiểu được sự tôn trọng mà Diệp Tương muốn là như thế nào.

Nhưng anh cảm thấy, anh có thể thử nhiều hơn.

Thử nhiều rồi sẽ biết lựa chọn nào là đúng.

Khoảng thời gian trước khai giảng quá bận rộn, Chu Trạch bên kia cũng vì đã tìm được phương hướng nỗ lực nên Diệp Tương và cậu ta đã rất lâu rồi không chơi game cùng nhau.

Kỳ nghỉ Quốc khánh đến, Diệp Tương đột nhiên rảnh rỗi, trong lúc buồn chán, cô liền nhớ đến nơi đã từng cùng cô g.i.ế.c thời gian - Hẻm Vinh Quang.

Ban đầu cô định không làm phiền Chu Trạch, nhưng vừa nghe cô nói muốn chơi game, Chu Trạch cũng ồn ào muốn chơi cùng cô, hai người lại bắt đầu leo rank đôi.

Vừa chơi game, Chu Trạch vừa trêu chọc cô: "Anh thấy trên dòng thời gian hình như ai cũng ra ngoài đóng góp cho nền kinh tế quốc gia, sao em lại ở lì trong trường, càng ngày càng thảm hại vậy?"

Chu Trạch không hiểu, một cô gái tốt đẹp như Diệp Tương, sao có thể không có ai tranh nhau rủ rê cô ra ngoài chơi trong dịp Quốc khánh chứ?

Cậu ta cẩn thận che giấu suy nghĩ trong lòng, dùng lời nói ẩn ý để tìm kiếm câu trả lời.

Diệp Tương nào hiểu được tâm tư phức tạp của cậu ta, cô ung dung nhận lấy chiến thắng trong một trận đấu, sau đó ấn nút xếp hàng, thản nhiên nói: "Nóng quá, mệt quá, ra ngoài chơi xa quá, phiền phức quá, không muốn đi."

"Cũng đúng," giọng điệu của Chu Trạch đột nhiên mang theo ý cười, "Bây giờ ra ngoài chơi, chẳng khác nào tự hành hạ bản thân."

Diệp Tương không biết tại sao cậu ta lại vui vẻ như vậy.

Rất nhiều lúc cô đều không hiểu Chu Trạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-214.html.]

Không phải không hiểu nội tâm của cậu ta, mà là không hiểu sự thay đổi cảm xúc lúc vui lúc buồn của cậu ta, sự thay đổi này trước mặt cô lại càng rõ ràng hơn.

Diệp Tương chỉ có thể quy kết là do Chu Trạch trẻ con.

Chơi được vài trận, hai người bắt đầu cảm thấy hơi nhàm chán.

"Này, em nói xem có phải tất cả các trò chơi đều như vậy không, càng chơi càng mê, nhưng đã lâu không chơi, khi chơi lại thì không còn cảm giác đó nữa." Chu Trạch than thở.

Diệp Tương rất đồng tình, "Em không chơi nữa, đi ngủ đây."

Chu Trạch gọi cô lại, đột nhiên nói: "Hay là chúng ta ra ngoài chơi gần đây đi?"

Diệp Tương hỏi cậu ta: "Đi đâu?"

Bên ngoài toàn là người chen chúc.

"Thành phố A không phải có một bãi biển nổi tiếng trên mạng sao? Hình như gọi là Hành lang Biển Mây gì đó? Em đã đến đó chưa?"

"Chưa."

"Gần đây nó lại hot trở lại, buổi tối đến bờ biển, nhiệt độ vừa phải, không lạnh cũng không nóng."

"Có xa không? Quá hai tiếng đi xe thì thôi."

"Có tàu điện ngầm đi thẳng," sợ Diệp Tương không đi, Chu Trạch bắt đầu giả vờ đáng thương, "Em tin không? Sống ở thành phố A lâu như vậy rồi, anh chưa từng ra ngoài chơi lần nào, trước đây bận rộn công việc, bây giờ khó khăn lắm mới có thời gian, em dẫn anh ra ngoài đi dạo một vòng đi!"

Cách nói mới lạ "dẫn đi dạo" khiến Diệp Tương bật cười, cô nói: "Anh đâu phải cún con, cần gì phải dẫn đi dạo."

Chu Trạch nghiêm túc nói: "Con người cũng không thể ở một mình quá lâu, phải ra ngoài ngắm cảnh, tiếp xúc với những điều mới mẻ."

Lúc nói chuyện, không biết nghĩ đến điều gì, dái tai cậu ta lặng lẽ đỏ ửng.

"Được rồi, khi nào đi?" Thấy Chu Trạch nói đáng thương như vậy, Diệp Tương quyết định đi chơi cùng cậu ta một chuyến, dù sao cô cũng đang rảnh rỗi.

"Ngày kia được không?" Chu Trạch xem dự báo thời tiết, thời tiết ngày kia là đẹp nhất, "Chúng ta xuất phát vào buổi chiều, đến nơi nghỉ ngơi một lát là có thể ngắm hoàng hôn trên biển."

Diệp Tương đồng ý.

Sau khi hẹn nhau đi chơi nửa ngày, Chu Trạch luôn ở trong trạng thái phấn khích, thẳng nam như cậu ta, cuối cùng cũng có lúc EQ cao, tìm kiếm trên các loại ứng dụng, vụng về học cách lên kế hoạch du lịch.

Cậu ta hùng hồn tuyên bố, nhất định phải trở thành bạn đồng hành du lịch tốt nhất trong lòng Diệp Tương.

Còn Diệp Tương, sau khi thoát khỏi phòng chat voice với Chu Trạch, lại nhận được tin nhắn từ Kinh Vân Phi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Kinh Vân Phi: 【Anh thấy em đăng bài trên dòng thời gian, vẫn còn ở thành phố A sao? Anh cũng ở đây.】

Kinh Vân Phi: 【Mấy ngày nay định ở nhà nghỉ ngơi sao? Hay là...】

Diệp Tương: 【Ban đầu em định nằm ì suốt 7 ngày, nhưng vừa rồi đã hẹn với người ta đi chơi ở bãi biển thành phố A rồi.】

 

Loading...