Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 208

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:12:16
Lượt xem: 5

Cô mỉm cười với bọn họ, sau đó nghe thấy tiếng cổ vũ la hét khản cổ của Khương Doanh và những người khác.

“Diệp Tương, bảo bối của tớ, cố lên!”

“Diệp Tương, cố lên!”

Trong đó, lời cổ vũ của Dư Dịch Sanh là đặc biệt nhất.

“Diệp Tương Diệp Tương, ánh sáng của khoa Kinh tế, xông lên nào!”

Diệp Tương loạng choạng một cái, im lặng chuyển từ vòng ngoài đường chạy vào vòng trong.

Không biết có phải bị ba người bọn họ lây nhiễm hay không, các bạn học đến xem thi đấu của lớp cũng đồng thanh hô theo.

Tự nhiên là dùng câu cổ vũ của Dư Dịch Sanh.

Tiếng hô vang dội, khiến các vận động viên khác phải ngoái nhìn.

Diệp Tương bất đắc dĩ cười.

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía khán đài.

Mọi người đều nở nụ cười khích lệ cô, Diệp Tương bỗng nhiên cảm thấy, hóa ra được nhiều người quan tâm như vậy, cũng không phải là chuyện khó chấp nhận lắm.

Một vòng, hai vòng…

Chạy đến hai vòng rưỡi, tốc độ chạy bộ của Diệp Tương đã chậm đến mức không thể chậm hơn được nữa, dáng vẻ gian nan của cô khiến những vận động viên khác đang chạy ung dung nhàn nhã khi đi ngang qua đều nhịn không được hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.

Diệp Tương trực tiếp chuyển từ chạy sang đi bộ.

Lại đi qua khán đài của lớp Kinh tế một lần nữa, Diệp Tương thấy Khương Doanh lắc lắc chai nước khoáng trong tay về phía cô, hét lớn: “Ra vòng ngoài ——”

Cổ họng quả thật hơi khó chịu, uống chút nước chắc sẽ đỡ hơn.

Diệp Tương đi ra vòng ngoài, nhận lấy chai nước khoáng uống một ngụm nhỏ sau đó đưa lại cho Khương Doanh.

Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là, Khương Doanh không hề đứng yên tại chỗ, mà lại đi theo cô.

Chỉ là cô chạy trên đường chạy, còn Khương Doanh đi bộ bên ngoài đường chạy.

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có, cậu về đi, không cần đi theo tớ đâu.”

“Đừng coi thường tớ, chuyện đi dạo phố tớ rất am hiểu đấy.”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

“… Tớ đang chạy bộ.”

“Cậu chắc chắn là mình không phải đang đi bộ sao?”

“…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-208.html.]

Diệp Tương không nói lại cô nàng, chỉ có thể mặc kệ cô nàng đi theo.

Một vòng trôi qua, người đi cùng Diệp Tương đổi thành Dư Dịch Sanh.

“Hai người là đang hoàn thành trò chơi tiếp sức kỳ quái nào vậy?” Diệp Tương nhịn không được oán giận.

Dư Dịch Sanh chớp chớp mắt, tinh nghịch nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đang tổ chức cuộc thi tiếp sức bảo vệ Diệp Tương ~”

Diệp Tương: “…”

Đi theo thì đi theo đi, từ lúc mới khai giảng không lâu, cô đã biết, cô không thể nào nói lại Khương Doanh và Dư Dịch Sanh.

Thời gian trôi qua, Diệp Tương vừa chạy vừa đi bộ đã hoàn thành bốn vòng rưỡi, còn nửa vòng cuối cùng, thể lực sau khi đi bộ đã khôi phục được không ít.

Cô chuẩn bị chạy tiếp.

Ở vạch đích, đã có người chạy xong toàn bộ quãng đường.

Dư Dịch Sanh dừng lại ở khán đài của lớp, Diệp Tương gật đầu với cô nàng, bắt đầu tăng tốc.

Cô cúi đầu chạy về phía trước, nhưng không biết phía sau có một bóng người đi theo.

Thịnh Lẫm không gọi cô, mà là duy trì một khoảng cách không gần không xa đi theo, cậu ta không muốn ảnh hưởng đến Diệp Tương chạy bộ.

Bốn vòng rưỡi dài dằng dặc Diệp Tương đã chạy xong, nửa vòng còn lại khi cô nghĩ đến tia sáng của sự kết thúc liền trở nên cực kỳ nhanh chóng.

Hơn một phút sau, Diệp Tương đến vạch đích.

Tình nguyện viên chen chúc tiến lên đưa khăn mặt và nước cho cô, đỡ cô để cô nghỉ ngơi một chút.

Giáo viên làm trọng tài đi tới nói với cô thành tích.

“Diệp Tương? 4000 mét chạy xong rồi, hạng 74, không tệ.”

Diệp Tương có chút kinh ngạc nhìn giáo viên, cô chạy chậm như vậy, mà không phải hạng bét sao?

Cô nhớ hình như có hơn một trăm người tham gia.

Cô gái đội mũ che nắng đang đỡ cô giải thích: “Có một số người chạy thấy mệt quá nên không chạy nữa, cũng có một số người lúc đầu chạy quá sung, cơ thể không chịu nổi, rất nhiều người bỏ cuộc.”

Không biết lớp trưởng đến từ lúc nào, cậu ta cũng nghe thấy lời của cô gái đội mũ che nắng, cười vỗ tay với Diệp Tương, “Công thần, để tớ đưa cậu về, tớ không lừa cậu chứ? Chạy xong là chiến thắng.”

“Diệp Tương!” Giang Trừng và Văn Dịch đến từ sớm rốt cuộc cũng có cơ hội tìm được Diệp Tương.

Giang Trừng đưa bó hoa đang cầm trên tay đến trước mặt Diệp Tương, “Chúc mừng cậu chạy hết chặng đường!”

Văn Dịch đứng sau lưng cậu ta lấy ra một gói khăn giấy cotton mới tinh từ trong túi xách, “Nghe nói con gái các cậu đối với những thứ dùng trên mặt đều tương đối cầu kỳ, cầm lấy lau mồ hôi đi, tớ cố ý xem bình luận của cửa hàng rồi, loại này không bị rụng lông.”

Diệp Tương khựng lại, rút một tờ lau mồ hôi.

Mỗi lần Văn Dịch xuất hiện, sự chu đáo của cậu ta đều khiến cô phải kinh ngạc.

 

Loading...