Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 183

Cập nhật lúc: 2024-08-20 15:39:57
Lượt xem: 11

Khi người khác chế giễu anh có nhiều tiền như vậy nhưng cũng không thay đổi được việc anh chỉ là tên công nhân học hết cấp ba, Chu Trạch đã nếm trải cảm giác nghiêm bị chà đạp.

Kẻ mù chữ, tên hề trên mạng, phi chủ lưu, quê mùa, thanh niên tinh thần...

Khi những người đó công kích Chu Trạch, lặp đi lặp lại cũng chỉ có những lời lẽ đó.

Bọn họ không tìm ra khuyết điểm nào lớn hơn của anh, chỉ có thể nắm bắt điểm yếu mà anh bất lực thay đổi, đ.â.m cho anh m.á.u me đầm đìa.

Anh đã từng quỳ xuống kiếm tiền.

Bây giờ anh muốn đứng dậy tìm lại nghiêm.

"Anh muốn đi học lại," Chu Trạch nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt, nói với cô, "Giúp anh nhé, Diệp Tương."

Diệp Tương vẫn luôn cho rằng, Chu Trạch là người rất giống cô.

Cho dù anh có vẻ nhiệt tình và kiêu ngạo như vậy, nhưng nội tâm của bọn họ, lại rất giống nhau.

Nhưng lúc này, Diệp Tương lại cảm nhận được từ trên người Chu Trạch, một loại sức mạnh mà cô chưa từng có, một loại sức mạnh xa lạ.

Anh im lặng nói với cô -

Thì ra con người có thể sống một cách thản nhiên như vậy.

Diệp Tương đồng ý lời đề nghị của Chu Trạch.

Lúc Chu Trạch đưa cô về, Kỷ Từ vẫn chưa ngủ. Cô ấy thấy Chu Trạch thì có hơi ngạc nhiên, nhìn thêm vài lần nhưng cũng không hỏi gì.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tương được con trai đưa về, lại còn là một anh chàng tóc bạch kim nổi bật. Kỷ Từ cảm thấy trong lòng có chút khó tả, giống như đứa con gái mình nuôi nấng bỗng chốc bị người ta cướp mất.

Đợi cửa đóng lại, nhìn thấy áo khoác ngoài của Diệp Tương có vẻ bị ướt mưa, Kỷ Từ mới oán trách: "Hai người đi đâu mà anh ta không thèm che dù cho cậu thế?"

Diệp Tương biết Kỷ Từ đang quan tâm mình nên đáp: "Không sao đâu, chỉ ướt áo khoác thôi, bên trong không sao, tớ không lạnh đâu."

"Mà..." Khóe môi Diệp Tương cong lên, đôi mắt cũng cong cong, "Hôm nay bọn tớ đã làm một việc rất ý nghĩa."

"Cậu thật sự là..." Kỷ Từ nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một đứa con gái mù quáng vì yêu đương.

Với cô ấy, những điều ý nghĩa giữa nam nữ đều là lãng mạn, nhưng việc dầm mưa không tốn kém này rõ ràng không phải là kiểu lãng mạn mà cô ấy biết.

"Được rồi..." Kỷ Từ kéo dài giọng, sau đó hừ một tiếng, lấy chiếc chăn mỏng thường dùng để xem tivi đắp lên người Diệp Tương, "Con gái lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình rồi."

"Nhưng đừng để bị lừa," cô ấy dặn dò, "Mục đích của đàn ông rất rõ ràng, khi cậu không thể hiểu được suy nghĩ của anh ta, nhất định phải dành thời gian để quan sát."

Diệp Tương cười nói: "Cậu yên tâm đi, anh ấy không phải người như vậy đâu."

Mặc dù hệ thống khiến cô băn khoăn không biết tại sao mọi người lại thích mình, nhưng một số chức năng của nó cũng giúp cô giảm bớt rất nhiều nghi ngờ không cần thiết.

Độ hảo cảm của Chu Trạch không phải giả.

Hơn nữa, ánh mắt không thể lừa dối ai.

Kỷ Từ thấy cô như vậy, thở dài một hơi: "Được rồi, được rồi, cậu vui là được."

Có cô ấy ở đây, chắc chắn sẽ không để Diệp Tương phải chịu thiệt thòi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-183.html.]

Kỷ Từ lại nghĩ đến Tống Bạch Vi, người đã ra tay trước một bước nhưng không thành công, sự xấu xa trong tính cách cô ấy lại trỗi dậy.

Ngày nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng, giả vờ thanh cao, bây giờ thì hay rồi, người mình thích chạy theo anh chàng tóc bạch kim kia rồi.

Không chủ động như vậy, đáng đời ế vợ.

————

Mặc dù Diệp Tương đã học năm tư, nhưng học kỳ trước vẫn còn khá bận rộn. Kể từ sau ngày hôm đó, Diệp Tương bắt đầu âm thầm giúp Chu Trạch thu thập tài liệu về các hình thức nâng cao học vấn.

Thật ra cô biết tại sao Chu Trạch không nhờ những người khác mà anh quen biết - những người trong giới đó biết được thì khó tránh khỏi việc hỏi han. Đối với anh, trước khi giải quyết được vấn đề thì đó vẫn là một vết thương lòng, cho dù là bản thân anh hay Diệp Tương, đều không muốn vết thương này bị người khác lôi ra bàn tán.

Cho dù người khác có khen ngợi Chu Trạch cầu tiến, có chí hướng, khác hẳn với những người chỉ biết kiếm tiền.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Rồi sao nữa?

Những lời khen đó có ý nghĩa gì?

Đối với Diệp Tương, những lời khen ngợi phải đánh đổi bằng nỗi đau của chính mình thì thà đừng có còn hơn.

Đó cũng là lý do tại sao cô lại nhận lời giúp đỡ Chu Trạch hoàn thành tâm nguyện.

Họ khác nhau, nhưng cũng giống nhau.

Ở một số khía cạnh, không ai hiểu anh hơn cô.

Trường học đối với Chu Trạch là một điều gì đó xa vời và mơ hồ. Anh đã rời xa môi trường học tập quá lâu, thậm chí còn không biết mình muốn chọn chuyên ngành nào. Sau khi tìm kiếm trên mạng một hồi, anh gửi cho Diệp Tương, một số phân tích về định hướng ngành nghề nhận được hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của anh.

Nói ra thì thật ngại ngùng, có những chuyên ngành, thậm chí anh còn không hiểu rõ lời giải thích.

Chu Trạch tìm đến những người trên trang web được đề xuất trên công cụ tìm kiếm và muốn trả phí để được tư vấn. "Giáo viên" đó vừa vào đã giới thiệu cho anh gói nâng cao bằng cấp 100.000 tệ. May mà anh hoàn toàn tin tưởng Diệp Tương, trước khi trả tiền đã biết bàn bạc với cô, nếu không thì đã bị lừa.

Diệp Tương nói với anh: "Những trang web được đề xuất trên công cụ tìm kiếm kiểu này, chẳng có mấy cái tốt đẹp gì đâu, đừng tin."

Chu Trạch có chút ngại ngùng: "Anh cứ tưởng em sẽ nói anh ngốc hay gì đó."

Từ nhỏ đến lớn, anh đều phải chịu sự giáo dục hà khắc, làm việc gì tốt cũng không ai khen ngợi, nhưng nếu làm sai, người thân ruột thịt của anh sẽ như con đỉa ngửi thấy mùi m.á.u tanh, không chút lưu tình mà tiếp tục hành hạ vết thương của anh.

Ban đầu Diệp Tương định bỏ qua chủ đề này, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô vẫn nói với anh: "Mỗi người đều có sở trường riêng, mắc lỗi trong những việc mình không giỏi là chuyện hết sức bình thường."

"Đừng quá khắt khe với bản thân, anh đã giỏi hơn rất nhiều người rồi."

Có không ít người xuất thân giống Chu Trạch, nhưng người có được thành tựu như anh hiện tại lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chu Trạch thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Anh vô cùng may mắn vì lúc đó đã bốc đồng.

Nếu không đã không gặp được Diệp Tương.

Còn về những vết sẹo mà những người thân thiết nhất đã để lại trên người anh -

Có lẽ là một tháng, có lẽ là một năm, có lẽ là lâu hơn, nhưng tương lai còn dài, anh nhất định sẽ đợi được đến ngày chúng biến mất.

Sau khi trao đổi với Chu Trạch, Diệp Tương xác định được những lĩnh vực mà anh yêu thích, sau đó mới bắt đầu khoanh vùng chuyên ngành cho anh.

 

Loading...