Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 181

Cập nhật lúc: 2024-08-20 15:36:04
Lượt xem: 10

Chu Trạch lắc đầu, anh không nhìn những người này nữa, mà thong thả bước đi trong đống đổ nát do con người tạo ra này.

TV âm tường trong phòng khách, bây giờ đã rơi xuống đất, ghế sofa da thật bị tàn t.h.u.ố.c lá làm cháy mấy lỗ.

Gương trong phòng tắm cũng vỡ, vách ngăn kính trở thành hình mạng nhện.

Chu Trạch đi về phía phòng sách.

Căn phòng làm việc livestream của anh, sạch sẽ gọn gàng, giống như một nơi thế ngoại đào nguyên.

Chu Trạch biết rõ còn cố hỏi: "Sao không đập luôn chỗ này đi? Bộ thiết bị livestream này, tôi bỏ ra rất nhiều tiền mới mua đấy."

Cha Chu và mẹ Chu chỉ nhìn anh, nhưng không nói gì.

Chu Trạch cười nói: "Mấy người không đập đúng không? Vậy tôi đập."

Anh cầm cây đũa phép chất lượng cực tốt, ba hai cái đã biến thiết bị điện tử mong manh thành một đống sắt vụn.

Lúc này mẹ Chu mới sốt ruột, "Hôm nay mày không livestream nữa à?!"

Chu Trạch ngồi trên ghế máy tính, nói: "Làm đủ rồi, không muốn làm nữa, sau này cũng không làm nữa, giữ lại làm gì?"

Dì cả nhà Chu vẫn luôn cố gắng ẩn mình bỗng lên tiếng: "Mày không làm streamer nữa, thì làm gì để kiếm tiền?"

Nói đến đây, bệnh mù mặt của Chu Trạch kỳ thật là bà ta phát hiện ra đầu tiên.

Năm Chu Trạch năm tuổi, đã học lớp một, vùng quê nghèo nàn hẻo lánh của bọn họ, ngay cả người ít học như dì cả, cũng có thể làm giáo viên trong trường.

Lúc đầu bà ta chỉ cảm thấy đứa nhỏ Chu Trạch này hơi ngốc, luôn không nhận ra người khác, cho đến một ngày, bà ta bị mắng ở nhà, lại thấy Chu Trạch ngốc nghếch như heo, nhìn thấy bà ta cũng không chào hỏi, tức giận, liền đạp cho cậu một cái.

Không ngờ, Chu Trạch nhỏ bé từ trên bậc thang lăn xuống, trán bị rách một miếng lớn, m.á.u me đầy mặt.

Dì cả sợ cậu chết, nhân lúc không có ai nhìn thấy, kéo cậu ném ở cửa bệnh viện.

Nhìn thấy bác sĩ phát hiện ra cậu, dì cả mới chạy về nhà.

Vạt áo dính máu, dì cả vừa mắng xui xẻo, vừa thay quần áo.

Lúc nhận được điện thoại của bà nội Chu, dì cả vừa muốn đi vừa không dám đi.

Qua hai ngày cũng không thấy ai đến hỏi bà ta chuyện này, dì cả mới dám đến thăm Chu Trạch.

Cũng chính vào ngày hôm đó, dì cả phát hiện, Chu Trạch hình như không thể nào nhận ra mặt người.

Bà ta hại cậu thê thảm như vậy, bà ta chắc chắn Chu Trạch đã nhìn thấy mặt mũi thật của bà ta, nhưng khi bà ta thay một bộ quần áo xuất hiện trước mặt cậu, lại phát hiện sau khi Chu Trạch biết bà ta là dì cả, vẫn không có bất kỳ phản ứng sợ hãi nào.

Dì cả gặng hỏi Chu Trạch, Chu Trạch chỉ nói là một người phụ nữ mặc áo đen tóc đen đã đẩy cậu ngã xuống.

Cuối cùng dì cả cũng xác định, Chu Trạch là tên mù phân biệt người khác.

Trái tim bà ta hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Chuyện này, cũng bị bà ta chôn giấu trong lòng, chưa từng nói với ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-181.html.]

Sau đó đợi đến khi Chu Trạch có tiền, bà ta lại hưởng thụ một cách tâm an lý득.

Càng bàn bạc với cha mẹ Chu, tìm cách lừa lấy thứ quý giá nhất trong tay Chu Trạch - căn nhà của cậu.

"Tôi làm gì thì liên quan gì đến bà à?" Chu Trạch khó hiểu hỏi.

Dì cả nói: "Cái bệnh của mày, làm gì người ta dám nhận mày?"

Chu Trạch cười khẩy.

Cha Chu cũng nói: "Không nhận ra người, mày nói xem mày có thể làm gì? Mày với người tàn tật có gì khác biệt?"

Mẹ Chu bĩu môi, ra vẻ một người mẹ hiền từ, bà ta khuyên nhủ: "Tiểu Trạch, người khác sẽ coi thường mày."

Chu Trạch cười lạnh tự giễu.

Trong mắt những người cha mẹ đáng lẽ phải yêu thương anh nhất, anh là món đồ không hoàn hảo, tồn tại khuyết điểm, khi sự không hoàn hảo này phơi bày trước mặt người khác, họ đã chọn vứt bỏ anh.

Nhưng anh không phải là đồ vật.

Anh là người, một người sống sờ sờ.

Sẽ chảy máu, sẽ rơi lệ, sẽ cảm nhận được đau đớn.

"Mấy người thường nói, không có mấy người, thì không có tôi, là mấy người cho tôi mạng sống, nếu không tôi cũng sẽ không có cuộc sống hiện tại."

Chu Trạch nghi hoặc nhìn cha mẹ, "Vậy rốt cuộc mấy người đã cho tôi cái gì?"

"Cơ thể không khỏe mạnh, gia cảnh nghèo khó, đối xử lạnh nhạt ác劣?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Chúng tao sinh mày ra rồi đấy!"

"Sinh ra?" Chu Trạch như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, "Sau đó để tôi đối mặt với khởi đầu như địa ngục?"

"Đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như vậy hả!"

"Mày muốn tạo phản hả!"

"Sao tao lại sinh ra đứa con bất hiếu như mày chứ ---"

Diệp Tương nhìn thấy, Chu Trạch từ lúc bước vào vẫn luôn mỉm cười, cuối cùng cũng không cười nữa.

Anh cong môi, nhìn ba người có quan hệ huyết thống gần gũi nhất, nhưng lại xa cách nhất trong lòng, nói: "Điều duy nhất tôi học được trong những năm qua, chính là sau khi ngã xuống vũng bùn hết lần này đến lần khác, thì phải đứng lên như thế nào."

"Theo như lời mấy người nói, đáng lẽ ra tôi phải là kẻ vô dụng, nhưng tôi sống tốt hơn tất cả mấy người."

"Mấy người đã chứng kiến tôi đánh một ván bài nát thành ván bài thắng." Chu Trạch đi đến bên cạnh nút báo động của căn hộ, mặt không chút biểu cảm ấn xuống.

Anh cảm thán, phí quản lý đắt c.ắ.t c.ổ không phải là không có giá trị, bây giờ chẳng phải là đang được tận dụng triệt để sao?

"Bây giờ, mấy người cũng nên chứng kiến một chút, mấy người đã đánh một ván bài đẹp đến mức thê thảm như thế nào."

 

Loading...