Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 179

Cập nhật lúc: 2024-08-20 15:32:40
Lượt xem: 13

Anh ta bởi vì không thể quên được căn nhà xập xệ từng ở, lúc mưa rơi xuống ban công làm bằng tôn phát ra tiếng động ầm ầm, cho nên tự đặt tên cho mình là ‘Vũ Thanh’, rất nhiều người đoán, anh ta đang ôn chuyện cũ, nhưng trên thực tế không phải như vậy.

Anh ta chỉ là rất hận.

Anh ta muốn nhớ kỹ cảm giác bị bỏ rơi——

Khiến anh ta có thể giữ được sự tỉnh táo trong chút quan tâm ít ỏi mà bố mẹ dành cho mình.

Nhưng có một số thứ là không thể cưỡng cầu.

Anh ta cũng có người quan trọng hơn, đáng để trân trọng hơn.

Giây phút Diệp Tương ôm lấy anh ta, Chu Trạch bỗng nhiên cảm thấy, cơn mưa lớn kéo dài mười mấy năm trong thế giới của anh ta, dường như đã tạnh.

Vũ Thanh tượng trưng cho sự bị bỏ rơi, rốt cuộc cũng ngừng tiếng khóc than của nó.

Đứa trẻ đi ngang qua dưới chiếc ô mà mẹ đang che, kinh ngạc chỉ vào bọn họ hỏi: “Mẹ ơi, sao bọn họ kỳ lạ vậy, sao lại đứng dưới mưa? Bởi vì không có ô sao?”

Người mẹ lúng túng kéo đứa trẻ nhanh chóng rời đi.

Diệp Tương vỗ vỗ lưng gầy gò của Chu Trạch, “Tớ hơi lạnh, Chu Trạch, chúng ta lên xe thôi.”

Chu Trạch như từ trong mộng tỉnh lại, luống cuống tay chân buông Diệp Tương ra, “Sao tớ lại ngốc như vậy, kéo cậu đứng dưới mưa.”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Diệp Tương ngồi ở ghế sau xe, nói với Chu Trạch còn đang đứng im ngoài xe: “Còn không mau lên xe? Tớ muốn tìm một chỗ thay quần áo.”

Chu Trạch vội vàng lên xe bật điều hòa, trên đường còn bị va đầu một cái.

Diệp Tương hỏi anh ta: “Có giấy không?”

Chu Trạch tìm giấy đưa cho cô.

Diệp Tương rút một tờ giấy, nói với Chu Trạch: “Cậu quay đầu lại đây.”

Chu Trạch ngoan ngoãn xoay người.

Diệp Tương đưa tay, lau thứ không biết là nước mưa hay nước mắt trên mắt anh ta.

Sau đó, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh ta.

Diệp Tương bỗng nhiên nhớ tới, hệ thống từng nói, Chu Trạch là bởi vì nhìn thấy ngoại hình của cô, cho

Ngoài trời mưa như trút nước, trong xe bật điều hòa ấm áp khiến người ta buồn ngủ.

Lúc lái xe, Chu Trạch ít khi nghiêm túc và yên tĩnh như vậy, Diệp Tương dựa vào lưng ghế, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài, hỏi anh: "Chu Trạch, sao anh lại đặt tên tài khoản livestream của mình là Vũ Thanh?"

Là thích nghe mưa?

Hay là thích dầm mưa?

Chu Trạch khựng lại một chút, sau đó cười thoải mái: "Đều không phải, gọi cái tên này, chỉ vì lúc đó thường xuyên nghe thấy tiếng mưa rơi trên mái tôn, rất ồn, ồn đến mức tôi không thể phớt lờ, cũng không thể nào quên, nên mới đặt cái tên này."

"Mái tôn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-179.html.]

"Lúc mới bắt đầu livestream, tôi còn chẳng thuê nổi nhà trong thành phố, về quê, thuê đại một căn nhà, ban công phía trên chính là mái tôn."

Diệp Tương im lặng.

Cô chưa từng nghĩ, trước đây Chu Trạch lại sống khổ sở như vậy, dường như trên gương mặt anh, chưa bao giờ nhìn thấy dấu vết tàn khốc mà cuộc sống mài giũa để lại.

Cô theo bản năng muốn hỏi: Tại sao lại về quê, mà không về nhà mình?

Nhưng cô đã kịp thời ngăn lại, không hỏi những câu hỏi đã có sẵn đáp án.

Cuộc điện thoại của bố mẹ Chu Trạch gọi đến chính là đáp án.

"Tôi đi học sớm, lúc bỏ học cũng mới mười sáu tuổi," Lúc đèn đỏ, Chu Trạch quay đầu nhìn Diệp Tương một cái, sau đó lại quay người về phía trước, "Lúc đó ở bên ngoài bị ủy khuất, muốn về nhà, nhưng bố mẹ tôi lại cảm thấy, không học hành nữa, thì nên đi kiếm tiền, người khác trên dây chuyền sản xuất đều chịu khổ được, sao tôi lại không chịu được?"

"Tôi về nhà chỉ ở lại một đêm, họ liền muốn đưa tôi trở lại đó."

Đèn tín hiệu chuyển màu, xe bắt đầu khởi động lại.

Giọng nói của Chu Trạch, trong tiếng mưa ngày càng ồn ào, trở nên có chút.

"Tôi cũng không ngốc," Anh cười đắc ý, "Tôi lừa họ là mình lên xe rồi, đợi khi họ rời khỏi bến xe, tôi liền lén lút chạy xuống, thuê một căn nhà ở góc khuất nhất trong làng."

Nhớ lại khoảng thời gian khó khăn nhất trong quá khứ, Chu Trạch vô số lần may mắn, lúc đó tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn còn chút đầu óc, lúc anh về nhà, bố mẹ liền đòi anh tiền lương làm việc trong nhà máy, anh nói dối là chưa được phát, phải đến giữa tháng mới phát, cho dù anh nghỉ việc, cũng không ngoại lệ.

Trên thực tế, lúc đó quản đốc nhà máy thấy anh còn nhỏ tuổi lại đáng thương, đã phá lệ đưa toàn bộ tiền lương cho anh làm lộ phí.

Anh cầm số tiền đó, ở một góc không ai biết đến, bắt đầu một cuộc sống mới.

Cho đến bây giờ Chu Trạch vẫn còn nhớ, là 7445 tệ.

Anh dùng số tiền này để đi trên con đường hoàn toàn khác biệt so với trước đây.

Từ việc sống trong căn nhà gạch ngói cũ nát gần chuồng lợn chuồng gà, cho đến bây giờ anh đang sống trong căn hộ cao cấp trung tâm thành phố, con đường này, anh đã đi ba năm.

Không bạn bè, cũng không có người thân, Chu Trạch cũng không biết, mình đã vượt qua như thế nào.

Anh cũng từng nghĩ, tất cả mọi người đều từ bỏ anh rồi, bản thân anh cũng từ bỏ đi.

Nhưng cuối cùng anh vẫn chọn thử một lần.

Sau đó anh gặp may mắn, nổi tiếng, bạn bè nhiều hơn, người thân cũng trở nên gần gũi với anh hơn.

Nhưng Chu Trạch cảm thấy, trái tim anh, vào những đêm khuya tĩnh lặng khi anh bừng tỉnh, luôn trống rỗng đến đáng sợ.

Anh sẽ bị ảo giác nghe thấy âm thanh 'lộp bộp, lộp bộp'.

Mỗi khi như vậy, anh sẽ thức dậy, kéo rèm cửa sổ ra xem.

Chỉ khi nhìn thấy bầu trời đêm quang đãng bên ngoài, anh mới có thể thuyết phục giác quan của mình - Bên ngoài không hề có mưa.

"Tôi như vậy có được coi là tự lực cánh sinh không?" Chu Trạch hỏi.

Diệp Tương nói: "Coi như là vậy."

 

Loading...