Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 177

Cập nhật lúc: 2024-08-20 15:12:14
Lượt xem: 9

Chu Trạch bỗng nhiên bật cười, câu trả lời của bố đã rút cạn chút sức lực cuối cùng của anh ta, trái tim anh ta không ngừng đau nhói, nhưng giọng điệu lại kỳ lạ bình tĩnh lại: “Bây giờ, lập tức, dọn ra khỏi nhà của con.”

Mấy năm nay, anh ta đưa tiền quá hào phóng, đến mức thứ vạn năng này đã che lấp đi sự thật ban đầu.

Sao anh ta có thể quên được chứ, quên mất những người đó rốt cuộc là loại người như thế nào.

Cũng quên mất trong mắt bố mẹ, rốt cuộc anh ta được xem là cái gì.

‘Rầm’ một tiếng vang thật lớn, có thứ gì đó đổ xuống, rơi xuống đất.

Chu Trạch nghe thấy tiếng động, lo lắng hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”

Không ai trả lời anh ta, chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc và tiếng an ủi lẫn lộn từ đầu dây bên kia.

“Chu Trạch làm sao vậy, cái tủ nhựa lớn như vậy, cũng không đặt cho chắc chắn!”

“Tiểu Quang, không sao chứ, lại đây, để cậu xem nào, va vào đâu rồi, có bị thương không?”

Trong ký ức của Chu Trạch, bố chưa từng dịu dàng an ủi anh ta như vậy.

Lúc ông ta đối xử tốt nhất với anh ta, chỉ giới hạn trong khoảnh khắc nhận được tiền từ tay anh ta.

Trái tim Chu Trạch, hoàn toàn lạnh lẽo.

Anh ta cúp điện thoại, chuẩn bị quay lại cửa hàng, ăn xong bữa cơm này với Diệp Tương.

Nhưng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Tương cách đó không xa đang tranh chấp với một người con trai xa lạ.

“Ai lén quay phim chứ, đừng có ngậm m.á.u phun người, mẹ kiếp mày có tin là bị đánh không!”

Nhìn thấy tên con trai kia cầm điện thoại định đập vào người cô, Chu Trạch chưa bao giờ có lúc nào hoảng loạn như vậy, anh ta chạy tới, gắt gao che chở cho Diệp Tương.

Gáy truyền đến một trận đau đớn, Chu Trạch một tiếng, tên con trai kia phát hiện thật sự làm người ta bị thương, theo bản năng lùi về sau hai bước.

“Mày… Là cô ta gây sự với tao trước!” Tên con trai kia mạnh miệng nói.

Chu Trạch chắn Diệp Tương ở phía sau, che vết thương sau gáy, liếc nhìn tên con trai kia nói: “Khuyên cậu nên để dành lời giải thích đến lúc cảnh sát tới.”

Anh ta lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Tên con trai lén quay phim hoàn toàn hoảng sợ, “Tôi xóa, bây giờ tôi xóa ngay, anh đừng báo cảnh sát, tôi bồi thường tiền… Bồi thường tiền được chưa!”

Chu Trạch khó hiểu: “Lén quay cái gì?”

Tên con trai kia liếc nhìn Diệp Tương sau lưng anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi tôi thấy anh đang gọi điện thoại, nghe được một số thứ, cho nên quay lại.”

“Cô ấy bảo tôi xóa đi, tôi…” Hắn ta đương nhiên là không muốn xóa, “Chuyện sau đó anh đều biết rồi đấy.”

Chu Trạch cười tự giễu, “Tôi còn đáng để người ta lén quay phim sao?”

Tên con trai kia không lên tiếng nữa.

Diệp Tương tiến lên, không chút sợ hãi nói: “Bây giờ xóa ngay, tôi nhìn anh xóa.”

Tên con trai kia hận đến nghiến răng nghiến lợi tìm video ra xóa bỏ.

Sau khi kiểm tra xem có bản sao lưu nào không, tên con trai kia hỏi: “Bây giờ được chưa? Tôi có thể đi chưa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-177.html.]

Diệp Tương ngăn hắn ta lại, “Ai nói anh có thể đi.”

Cô quay đầu nói với Chu Trạch: “Báo cảnh sát.”

Đã dám lén quay phim dám ra tay đánh người, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả.

Chu Trạch cũng muốn cho hắn ta một bài học nhớ đời.

Vị trí bị đập trên đầu thật sự rất đau.

Ra tay thật

Nếu không phải anh ta đến kịp thời, người bị thương chính là Diệp Tương.

Chu Trạch vừa may mắn vừa sợ hãi.

Thế nhưng cuộc gọi báo cảnh sát còn chưa gọi được, điện thoại được ghi chú là ‘Bố’ lại gọi đến.

Diệp Tương im lặng bấm số gọi cảnh sát, “Anh nghe máy của anh đi, để tôi gọi.”

Nói với cảnh sát xong chuyện đã xảy ra, Diệp Tương và Chu Trạch ở tại chỗ trông chừng tên con trai kia chờ cảnh sát đến.

Chu Trạch sợ tên con trai kia bị kích động lại ra tay với Diệp Tương, không đổi chỗ, trực tiếp nghe điện thoại.

“Mày có quay về không?” Chu phụ uy h.i.ế.p nói, “Cánh của mày cứng cáp rồi, dám không nghe lời tao rồi, bây giờ tao sẽ đập phá hết chỗ này!”

Chu Trạch bỗng nhiên cười một tiếng, “Không về, tùy các người, đập đi, đập hết đi là tốt nhất.” Sau đó, anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại chưa cúp máy, ném thẳng xuống cống thoát nước.

“Tao nuôi mày lớn như vậy, mày cho chút tiền là cho là xong rồi hả?! Đồ con hoang bất hiếu, cả đời này mày cũng không trả hết ân tình sinh thành dưỡng dục của tao với mẹ mày!”

Cùng với tiếng gào thét của đối phương, cũng biến mất bên tai.

Khu thương mại phồn hoa tiêu phí cao, ngay cả cảnh sát cũng đến rất nhanh.

Sau khi lập biên bản xong, cảnh sát xử lý như thế nào tiếp theo, còn cần Chu Trạch đi giám định thương tích.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào đoạn video lén quay được khôi phục trong điện thoại của hắn ta và tin nhắn trong nhóm chat, phán đoán hắn ta xâm phạm quyền riêng tư của người khác, xử phạt giam giữ ba ngày và phạt tiền 500 tệ.

Đối với kết quả này, Diệp Tương không hài lòng.

Nhưng so với việc Chu Trạch bị thương nặng đến mức cần phải truy cứu trách nhiệm hình sự đối với tên lén quay phim kia, Diệp Tương vẫn hy vọng Chu Trạch chỉ bị thương ngoài da.

Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, bầu trời u ám bấy lâu nay rốt cuộc cũng đổ mưa như trút nước.

Không có ô, Chu Trạch suy nghĩ một chút, cởi áo khoác của mình ra, che lên đầu hai người.

“Chuẩn bị xong chưa, chạy nhanh lên.”

Xe của anh ta đỗ hơi xa.

Diệp Tương lại kéo tay anh ta lại, lắc đầu, “Cậu mặc áo vào đi.”

Sau khi vào thu, ngày nào cũng lạnh hơn ngày hôm trước, Chu Trạch cởi áo khoác ra che mưa cho cô, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng manh, lại bị dầm mưa, sẽ rất lạnh rất lạnh.

Cô không muốn Chu Trạch như vậy.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

 

Loading...