Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 136

Cập nhật lúc: 2024-08-19 19:22:49
Lượt xem: 8

Chờ đến khi mở mic, cậu ta như biến thành một người khác, giọng điệu mang theo ý cười, rất hòa nhã nói: "Cậu và cô ấy là bạn bè quen biết trên mạng khi chơi game sao? Tớ là bạn học cấp ba của cậu ấy, rảnh rỗi nhàm chán, nhờ cậu ấy gánh tớ chơi game, không ngờ lại thêm một người, nếu tớ chơi kém, mong cậu thông cảm."

Hình như cậu ta đang cố ý hay vô ý khoe khoang mình là bạn bè ngoài đời thực của Diệp Tương, hơn nữa còn là bạn học cấp ba.

Cá Mập Trắng không tiếp lời cậu ta, mà cười sảng khoái nói: "Đừng khách sáo như vậy, bạn của Diệp Tương chính là bạn của tôi."

Kinh Vân Phi khựng lại, hỏi: "Sao cậu biết tên Diệp Tương?"

Cá Mập Trắng kinh ngạc nói: "Chúng tôi đã gặp mặt rồi, đương nhiên biết tên cô ấy."

Kinh Vân Phi im lặng.

Cá Mập Trắng như không có chuyện gì xảy ra, hỏi Diệp Tương: "Lát nữa tôi có thể nằm

không? Tôi chơi đi theo cậu được không?"

Diệp Tương cảm thấy hoàn toàn không thành vấn đề.

Ván chơi dạy chơi, cũng không cần hai người gánh, một mình cô dạy là đủ rồi.

Nhưng Kinh Vân Phi cũng không phải là thật sự không hiểu biết gì về game Vinh Quang

Chiến Kỷ, cậu ta đương nhiên biết hero là kiểu hero như thế nào.

Tên Cá Mập Trắng này là có ý gì? Muốn bám dính lấy Diệp Tương làm gì?

Nhưng cậu ta lại không biết phải nói ra lời trong lòng như thế nào, ấp úng nửa ngày, chỉ thốt ra được một câu, "Diệp Tương, tớ cũng muốn chơi."

Diệp Tương: "..."

Bây giờ con trai đều như vậy sao, người nào người nấy đều không muốn cố gắng?

"Cậu mới chơi game, chắc chắn muốn chơi trợ thủ sao? Có thể sẽ không học được gì đâu."

Hero quá dựa dẫm vào đồng đội, cô không thể lúc nào cũng dẫn cậu ta chơi, Kinh Vân Phi luôn phải có lúc tự mình leo rank.

Chẳng lẽ phải chờ đến khi leo rank một mình, cậu ta lấy ra phó mặc cho số phận, toàn dựa vào vận may để leo sao?

Diệp Tương không thích như vậy.

Trong game, cô luôn thích nắm chắc yếu tố thắng thua trong tay mình.

Kinh Vân Phi suy nghĩ một chút, sợ Diệp Tương ghét bỏ cậu ta vừa gà mờ vừa không cầu tiến, đành ngậm ngùi từ bỏ quyết định chơi bám dính lấy Diệp Tương, chuyển sang nói: "Vậy tớ nên chơi lane nào trước thì thích hợp nhất?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Diệp Tương cho cậu ta lời khuyên: "Mid lane đi, dễ  hơn nữa di chuyển nhiều có thể rèn luyện ý thức."

Kinh Vân Phi ngoan ngoãn đồng ý.

Diệp Tương đi rừng, Kinh Vân Phi mid lane, Cá Mập Trắng cầm, đội hình như vậy ba người hòa bình đánh bảy ván.

"Diệp Tương, cậu dùng chơi combo này mượt quá."

"Giỏi quá, 666."

"Cậu chơi ván đi, lúc livestream mấy hôm trước cậu chơi ngầu quá trời, Phi Lôi Thần tái thế!"

"Tớ còn tưởng cậu không quay lại gánh tớ nữa chứ, cậu thật sự là người đi rừng tốt bụng xinh đẹp dịu dàng nhất thế gian."

"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-136.html.]

Toàn bộ đều là những lời nịnh nọt của Cá Mập Trắng.

Phiền c.h.ế.t đi được!

Kinh Vân Phi tạm thời tắt mic của Cá Mập Trắng.

Cậu ta muốn tìm một câu khen Diệp Tương, lại không tìm được từ ngữ nào không bị lặp lại.

Nhìn thấy Diệp Tương và Cá Mập Trắng như hình với bóng, trong lòng Kinh Vân Phi vừa bực bội vừa chua xót.

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng đến ván thứ tám, cậu ta không nhịn được nữa mà lên tiếng.

"Diệp Tương, tớ thấy chơi cũng hay, cho tớ chơi thử được không?"

Diệp Tương do dự một lát, hỏi Cá Mập Trắng: "Hai người đổi vị trí cho nhau một ván?"

Cá Mập Trắng như có điều suy nghĩ, cười nói: "Hả? Muốn chơi đến vậy sao, được thôi, tớ nhường cho cậu."

Dưới sự nhường nhịn của Cá Mập Trắng, Kinh Vân Phi thành công có được, nhưng trong lòng cậu ta vẫn không được thoải mái.

Đây là Cá Mập Trắng nhường cho cậu ta.

Nhưng Cá Mập Trắng và Diệp Tương đã chơi cùng nhau rất lâu rồi.

Kinh Vân Phi hơi hối hận vì đã nói muốn học hỏi gì đó.

Nếu như có thể luôn chơi cùng Diệp Tương, phế vật một chút hình như cũng không có gì mất mặt...

"Diệp Tương, con đi siêu thị với mẹ và bố con không?" Ngoài cửa phòng ngủ, Hà Mỹ Tâm đột nhiên gọi.

Diệp Tương đánh cả buổi chiều rồi, cũng hơi mệt, nghĩ hôm nay nên dạy cũng đã dạy rồi, liền nói: "Con không đánh nữa, lát nữa con phải ra ngoài."

Chưa đợi Cá Mập Trắng lên tiếng, Kinh Vân Phi đã nói: "Diệp Tương, hôm nay vất vả cho cậu rồi, hôm nào tớ mời cậu ra ngoài ăn cơm xem phim nhé?"

Diệp Tương ném điện thoại sang một bên, bắt đầu thay quần áo.

Cách xa như vậy, giọng nói truyền đến có chút mơ hồ, "Khi nào rảnh rồi nói sau."

Đây là không trực tiếp từ chối.

"Được, chờ cậu rảnh," Giọng điệu của Kinh Vân Phi, lúc này mới là vui vẻ nhất từ chiều đến giờ, "Vậy cậu đi chơi với chú dì trước đi."

Diệp Tương đáp một tiếng, thoát khỏi game.

Trong phòng chỉ còn lại Kinh Vân Phi và Cá Mập Trắng.

Không có Diệp Tương, Cá Mập Trắng cũng lười giả vờ hòa thuận, anh ta tắt mic định thoát game.

Trong tai nghe đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng, mang theo ý tứ chất vấn của một chàng trai.

"Chơi cùng Diệp Tương cả buổi chiều, cậu vui lắm hả?"

Cá Mập Trắng phì cười.

Vui.

Sao anh ta có thể không vui cho được.

 

Loading...