Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 118

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-19 10:39:36
Lượt xem: 14

Kinh Vân Phi ngẩn người, rất nhanh đã hiểu ra Diệp Tương đang nói đến chuyện gì, anh cười xòa nói: "Tớ thật sự có việc nên mới phải đi gấp."

Diệp Tương nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: "Vậy cậu có việc gì?"

Bị ánh mắt của Diệp Tương nhìn thấu, Kinh Vân Phi không thể nói dối được nữa, đành quay đầu đi, giọng nói nhỏ hơn vài phần, "Dù sao cũng là có chút việc..."

Diệp Tương đột nhiên nói: "Vậy cậu có rảnh đưa tớ đến phố đi bộ không?"

Kinh Vân Phi ngây người, trực tiếp nói: "Được chứ."

Đợi đến lúc anh ta hăm hở chuẩn bị lái xe, mới phát hiện Diệp Tương không nói một lời.

Lúc này anh ta mới nhận ra, Diệp Tương chỉ đang đổi cách vạch trần lời bào chữa vụng về của anh ta.

"Được rồi... Tớ thừa nhận, tớ có đi hay không cũng chẳng sao."

Lúc nãy nhìn thấy Diệp Tương bị người khác làm khó dễ bằng thái độ khách sáo, anh ta không chút do dự đã lên tiếng giúp đỡ.

Con gái mặt mỏng.

Hơn nữa, anh ta biết tính cách của Diệp Tương, tuy hiện tại đã dũng cảm hơn trước rất nhiều, nhưng đôi khi vẫn rất khó để có những hành động quá cứng rắn.

Cô ấy đã làm rất tốt rồi.

Cô ấy chỉ cần thời gian để dần dần thay đổi thôi.

"... Cậu giận rồi à?" Giọng Kinh Vân Phi trở nên dè dặt.

Diệp Tương khó hiểu nhìn anh ta, "Sao tớ phải giận?"

Kinh Vân Phi thở phào nhẹ nhõm, bật cười, "Tớ còn tưởng cậu không muốn để ý đến tớ nữa."

"Tớ đã trả lời tin nhắn của cậu rồi, sao lại không để ý?"

"Cũng đúng!"

"Lần sau có gì cậu có thể nói trực tiếp với tớ, không cần gặp mặt rồi, còn phải gửi tin nhắn."

Kinh Vân Phi gãi gãi tóc mai, có chút ngượng ngùng nói: "Chúng ta ở xa nhau quá, nếu tớ cứ luôn rủ cậu nói chuyện, tớ luôn cảm thấy hơi kỳ quặc."

Anh ta nhớ Diệp Tương không thích bị nhiều người chú ý.

Hơn nữa nếu anh ta nói chuyện về game trước mặt nhiều người như vậy, lỡ có người bắt chước anh ta rủ Diệp Tương chơi cùng, chẳng phải là phản tác dụng sao?

"Ừm." Diệp Tương đáp.

Với tính cách có thể nói chuyện phiếm vui vẻ giữa đám đông, không bao giờ khiến bất kỳ ai cảm thấy bị bỏ rơi của Kinh Vân Phi, cô không cho rằng anh ta sẽ cảm thấy ngại ngùng khi trò chuyện với người khác.

Rất có thể, là vì lo lắng cho cô, một người mắc chứng sợ xã hội.

Lý do sâu xa hơn, Diệp Tương không nghĩ ra.

Nhưng cô cũng không vạch trần lời nói dối thiện chí của Kinh Vân Phi nữa.

Trên Wechat, Triệu Tiểu Tuyết nói cô ấy đã đến rồi, nhưng bảo Diệp Tương đừng vội, cô ấy sẽ đợi.

Diệp Tương bất đắc dĩ.

Mặt trời bên ngoài chói chang, vừa mở cửa xe, Diệp Tương lại rụt rè.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-118.html.]

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Đã có người đưa đi, cô cần gì phải tự hành hạ mình.

Nghĩ đến đây, Diệp Tương hỏi Kinh Vân Phi: "Có thể đưa tớ đến phố đi bộ không?"

Ánh mắt Kinh Vân Phi sáng lên, kinh ngạc nói: "Thật sự muốn tớ đưa đi sao?"

"Đúng vậy, cậu không đưa, tự tớ đạp xe đi cũng được."

Kinh Vân Phi vội vàng khởi động xe, "Thôi khỏi, bên ngoài nắng lắm, đợi cậu đạp xe đến nơi, chắc là bị lột da mất."

"Nào có khoa trương như vậy." Diệp Tương nói.

Lại một lần nữa đi ra khỏi con hẻm, nụ cười trên mặt Kinh Vân Phi càng thêm rạng rỡ.

Diệp Tương không hiểu, đưa người khác đi có gì đáng vui vậy?

Như nhận ra điều gì đó, Kinh Vân Phi đột nhiên nói: "Diệp Tương, cậu có biết không? Đây là lần đầu tiên cậu chủ động yêu cầu tớ."

"Tớ rất vui."

"Vui vì cậu có thể thẳng thắn nói ra nhu cầu của mình với người khác."

Diệp Tương bỗng nhiên phát hiện, thoải mái tiếp nhận thiện ý của người khác mà không nhất thiết phải đáp trả, dường như cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Phố đi bộ rất nhanh đã đến, lúc xuống xe, Kinh Vân Phi hạ cửa kính xe xuống, chỉ vào điện thoại của mình, nói: "Đừng quên lời hứa của chúng ta đấy."

Diệp Tương vẫy tay về phía anh ta, "Được."

Kinh Vân Phi hài lòng rời đi.

Qua cửa kính, Triệu Tiểu Tuyết đã sớm nhìn thấy bóng dáng của cô, nhưng vẫn luôn không đi ra.

Chờ đến khi Kinh Vân Phi rời đi, cô ấy mới đẩy cửa ra, đi đón Diệp Tương.

"Nhanh vậy đã về rồi à? Sao không ở lại thêm một lát?"

"Lười để ý đến cậu, cậu lại dám chạy trốn một mình."

Triệu Tiểu Tuyết nhướn mày nói: "Kinh Vân Phi đưa cậu về, chẳng phải tốt hơn là gọi taxi sao? Sao thế, ngại ngùng à?"

"Ai ngại ngùng chứ!" Diệp Tương liếc Triệu Tiểu Tuyết một cái, cô ấy thế nhưng lại ngủ suốt dọc đường, lấy đâu ra thời gian mà ngại ngùng.

Ngại ngùng trong mơ sao?

Triệu Tiểu Tuyết cười hì hì nói: "Hồi cấp ba chẳng phải cậu ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau anh ta sao? Có lần tớ rủ cậu ra ngoài chơi, cậu còn vì Kinh Vân Phi mà từ chối tớ rất nhiều lần."

Tiểu Chu ở bên cạnh cười tủm tỉm nghe hai người buôn chuyện.

Diệp Tương cầm lấy một cái gối trên ghế sofa, định bịt miệng Triệu Tiểu Tuyết lại, "... Tớ nào có!"

"Cậu chính là có!"

Cô ấy né tránh trái phải, "Ê, đánh không trúng, haha."

Đùa giỡn một hồi, đôi mắt vừa khóc của Triệu Tiểu Tuyết đã không còn đỏ như trước nữa, Diệp Tương kéo cô ấy chuẩn bị chụp ảnh, "Chị Tiểu Chu, vừa rồi Tiểu Tuyết sơ ý làm lem một chút lớp trang điểm, có cần sang phòng bên cạnh dặm lại không ạ?"

Tiểu Chu nhìn một chút, nói: "Không cần đâu, không bị lem nhiều, để tôi dùng phấn phủ dặm lại cho cô ấy là được."

 

Loading...