Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 100

Cập nhật lúc: 2024-08-18 12:52:17
Lượt xem: 17

Nhưng may là trong công viên giải trí có nhiều trò chơi, nhà ma lại vừa to vừa đáng sợ, người đến xếp hàng không nhiều lắm, không lâu sau đã đến lượt.

Kiểm tra vé xong, bọn họ cùng với một số người không quen biết đi vào trong.

Trên đường có người muốn bắt chuyện, bị Kinh Vân Phi âm thầm chặn lại.

Sau đó giống như một người lính gác trung thành, từng bước một đi theo sát bên cạnh Diệp Tương.

Diệp Tương nói: "Cậu có thể tự mình đi chơi."

Kinh Vân Phi hỏi: "Ở đây đáng sợ như vậy, cậu không sợ sao?"

Vừa rồi anh ta đụng phải một người mẫu treo ngược trên xà nhà, tuy biết là giả nhưng vẫn bị dọa cho giật mình.

Nhưng có Diệp Tương ở đây, anh ta cố nén không có phản ứng quá khích.

Anh ta muốn giữ gìn hình tượng trước mặt Diệp Tương.

Diệp Tương đánh giá cách bài trí bên trong nhà ma, đôi mắt đẹp không hề sợ hãi, ngược lại ý tứ dò xét càng thêm đậm.

Đi qua một hành lang, cô đẩy cửa bước vào phòng tiêu bản được đánh dấu bằng tấm biển cửa cũ kỹ loang lổ.

Sau khi vào nhà ma, ánh đèn trở nên mờ tối, ánh đèn ở đây còn tối hơn bên ngoài không ít.

Không biết là chỗ nào làm lỗ thông gió, hay là bật điều hòa, mỗi bước đi đều có thể cảm nhận được luồng gió lạnh thổi vào cổ, lúc có lúc không.

Lạnh lẽo.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Kinh Vân Phi sờ sờ cổ, đi sát Diệp Tương.

"Tớ xem phim kinh dị khá nhiều," Diệp Tương ngồi xổm xuống, ghé sát vào một cái lọ đựng tiêu bản, "Cái này là thật đấy, cậu có muốn xem không?"

Cô hơi ngẩng đầu, ánh đèn mờ ảo chiếu vào gò má cô, tạo thành một mảng mơ hồ.

Ngâm trong dung dịch formalin là một quả tim.

Đôi mắt đẹp thanh lệ động lòng người, cùng với tiêu bản trái tim rách nát đỏ tươi, hòa quyện thành một vẻ đẹp pha trộn màu sắc kỳ dị.

Kinh Vân Phi hơi hối hận vì không mang theo máy ảnh.

Yết hầu anh ta chuyển động, tay chân cứng đờ tiến lại gần Diệp Tương, "Tiêu bản thật sao? Vậy tớ xem thử..."

Vào khoảnh khắc anh ta đến gần, Diệp Tương đột nhiên lùi người, xoay người đi đến giá tiêu bản khác.

Kinh Vân Phi đưa tay che ngực, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại nhịp tim đập loạn xạ, không thể khống chế khi hai người ở gần nhau nhất.

Trong phòng tiêu bản chỉ còn lại tiếng hít thở gần như không thể nghe thấy của hai người.

"Cậu không có gì muốn chơi sao?" Bị nhìn chằm chằm đến mức hơi mất tự nhiên, Diệp Tương uyển chuyển nhắc nhở.

Cô xem cái gì, Kinh Vân Phi liền nhìn theo cái đó.

Một hai lần còn tốt, nhiều lần thì có chút...

Hơn nữa do khoảng cách giữa các giá tiêu bản chật hẹp, nhiều lần cô đều vô tình chạm vào người Kinh Vân Phi.

"Tớ chỉ xem bừa thôi, cậu hiểu biết về mấy thứ này, đi theo cậu, có thể phát hiện ra rất nhiều thứ thú vị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-100.html.]

Lời đã nói đến mức này, đuổi người nữa, Diệp Tương cũng nghĩ không ra lý do nào khác.

Cô bước nhanh hơn, muốn kéo dài khoảng cách với Kinh Vân Phi.

"Tích tắc... Tích tắc..."

Có chất lỏng gì đó nhỏ giọt xuống đất phát ra tiếng động, Diệp Tương tưởng rằng mình vô tình đụng vào đồ đạc trong phòng tiêu bản, bèn quay đầu lại tìm.

Vào lúc cô đi ra khỏi giá, tìm kiếm, đột nhiên, trong bóng tối từ từ hiện ra một bác sĩ mặc áo blouse trắng dính đầy máu.

Trong tay ông ta cầm một chiếc cưa điện, chất lỏng màu đỏ sẫm nhỏ giọt từ lưỡi cưa.

"Diệp Tương, chúng ta đi thôi? Phía sau còn một giá chưa xem, cậu không xem nữa sao?"

Kinh Vân Phi đi phía sau, cho nên anh ta nhìn thấy người này muộn hơn Diệp Tương một chút.

Thấy hai người đều xuất hiện, bác sĩ cầm cưa điện cười khà khà quái dị, sau đó kéo cưa điện, tiếng vo ve vang vọng khắp căn phòng tiêu bản âm u yên tĩnh.

Diệp Tương và Kinh Vân Phi nhìn nhau, còn chưa kịp trao đổi, tay đã bị đối phương nắm lấy.

Anh ta kéo cô đẩy cửa chạy ra ngoài.

Trận rượt đuổi này kết thúc rất nhanh, dù sao cũng là nhà ma ở công viên giải trí, không thể so sánh với sự chuyên nghiệp của nhân viên nhà ma chuyên nghiệp, sau khi thoát khỏi phạm vi, bác sĩ cầm cưa điện phía sau không đuổi theo nữa.

Nhìn xung quanh, bọn họ vậy mà đã chạy ra khỏi khu vực nhà ma, phía trước chính là lối ra.

Kinh Vân Phi quen trường hợp này, nghỉ ngơi một lúc liền khôi phục lại trạng thái.

Đáng thương cho Diệp Tương bị lôi kéo chạy một mạch, thở hổn hển dựa vào tường, hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại sức.

Kinh Vân Phi dùng khuỷu tay huých huých cô: "Diệp Tương, cậu không sao chứ?"

Anh ta lấy trong ba lô ra một chai nước vặn mở, đưa đến bên môi Diệp Tương: "Uống ngụm nước sẽ dễ chịu hơn."

Diệp Tương không còn sức để giơ tay, trực tiếp uống một ngụm nước khoáng từ chai nước anh ta đưa.

Đôi môi của cô bị nước thấm ướt, căng mọng và hồng hào.

Kinh Vân Phi quay đầu sang chỗ khác, vặn chặt chai nước Diệp Tương đã uống cất vào trong ba lô, lại lấy ra một chai mới.

Lấy lại sức, Diệp Tương nói: "Tớ chạy bộ không giỏi, lần sau gặp phải chuyện như vậy, cậu tự mình chạy đi, tớ không chạy đâu."

Lông mi dài run run, Kinh Vân Phi nói: "Không chạy lỡ như bị bắt thì sao, tớ sẽ không bỏ cậu lại một mình đâu."

Lòng bàn tay vừa rồi nắm lấy tay Diệp Tương, lúc này bắt đầu nóng lên.

Rõ ràng hơi lạnh trong nhà ma đủ khiến người ta lạnh run.

Diệp Tương nói: "Đây là nhà ma, giả đấy."

Lại không phải thật sự bị bắt thì sẽ chết.

Kinh Vân Phi đột nhiên cười, nói: "Thật ra là tớ thấy ánh mắt ông ta nhìn chúng ta giống hệt thầy chủ nhiệm lớp hồi cấp 3 - thầy Hoàng, cho nên theo bản năng nắm lấy tay cậu định chuồn đi."

Nhắc đến chuyện hồi cấp 3, thần sắc Diệp Tương cũng dịu đi, khóe môi cô cong lên một đường nhỏ, mang theo ý cười nói: "Lúc đi học tớ ngoan như vậy, thầy chủ nhiệm chưa từng mắng tớ, tớ thấy ông ấy cũng không sợ."

 

Loading...