Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Học Nhỏ - Chương 24.1

Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:05:03
Lượt xem: 10

Khi Hà Tây vừa nhìn thấy Lâm Hạnh, đầu óc cậu lập tức “ong” một tiếng. Bị hỏi một câu như vậy, đầu óc cậu lại “ong” lên lần nữa.

Cậu theo phản xạ muốn phản bác lại, nhưng lời nói vừa đến cổ họng lại không thể nào nói ra, cuối cùng chỉ cục cằn thốt lên một tiếng “à”, có chút gượng gạo nói: “Cậu, cậu biết Thẩm Túc Bắc thích... À?”

 “Biết chứ.” Lâm Hạnh mỉm cười với Hà Tây: “Cậu ấy vẫn luôn thích con trai.”

Hà Tây có chút lúng túng, không biết phải giải thích với Lâm Hạnh thế nào, đành ngượng ngùng đáp: “Thực ra, bọn tớ vẫn chưa...”

“Không sao đâu.” Lâm Hạnh có lẽ cảm nhận được sự bối rối của Hà Tây, mỉm cười chuyển chủ đề: “Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu nhé.”

Lâm Hạnh mới nhìn là một cô gái có vẻ ngoài yếu đuối, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, mang theo chút thương cảm: “Nếu không có các cậu, chắc chắn tớ đã không thể thoát được.”

Hà Tây vừa thấy nhắc đến chuyện này thì chột dạ, cụp mắt xuống, lắc đầu nói: “Là Thẩm Túc Bắc làm nhiều hơn, cậu nên cảm ơn cậu ấy.”

Dù là kiếp này hay kiếp trước, người cứu Lâm Hạnh đều là Thẩm Túc Bắc.

Còn cậu, chỉ là khiến cho những sự việc ở kiếp này quay về đúng quỹ đạo của kiếp trước mà thôi.

“Đừng khen cậu ấy nữa.” Lâm Hạnh “phì” cười: “Với tính cách của Thẩm Túc Bắc, việc cậu ấy giúp tôi đánh nhau với Châu Cường là không hề dễ dàng, cậu ấy còn không thèm quan tâm nhiều đến chuyện khác, đừng nói đến việc chạy đến đây cứu tớ”

Nói xong, Lâm Hạnh lại cười hỏi: “Sao cậu biết tớ ở đó?"

Khi nhắc đến ba mẹ của Châu Cường, Hà Tây cảm thấy hơi lo lắng. Cậu xoa tay, có chút bất an hỏi: “Cậu, cậu có ổn không?”

“Ổn cả mà.” Lâm Hạnh cười với cậu: “Sáng hôm qua, tớ đã rất sợ khi mọi chuyện xảy ra, nhưng qua cơn sợ hãi thì cũng chỉ vậy thôi. Nói thật, tớ đột nhiên hiểu tại sao Thẩm Túc Bắc lại hay đánh nhau.”

Hà Tây dừng lại một chút khi nghe đến từ “sáng hôm qua”, bất chợt nhớ ra rằng bây giờ đã là hơn một giờ sáng của ngày hôm sau.

Chẳng biết từ lúc nào, đã muộn như thế này.

“Tại sao vậy?” Hà Tây hỏi.

“Vì khi đánh người thật sự rất sảng khoái.” Lâm Hạnh vung nắm đ.ấ.m nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên: “Cậu không biết đâu, tớ vốn rất buồn, nhưng hôm nay khi tớ đánh nhau với mẹ Châu Cường, tớ cảm thấy mình như được sống lại.”

Lâm Hạnh dường như đã mở lòng, bắt đầu nói không ngừng, Hà Tây chỉ im lặng lắng nghe. Đột nhiên, Hà Tây nói: “Cậu biết không, thực ra trước đây khi Thẩm Túc Bắc đánh Châu Cường trong ngõ hẻm, tớ đã cản cậu ấy. Nếu không phải tớ ngăn Thẩm Túc Bắc lại thì cậu ấy đã đánh Châu Cường thành tàn tật rồi, vậy có lẽ Châu Cường đã không còn tìm cậu nữa.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-hoc-nho/chuong-24-1.html.]

Lâm Hạnh đang thao thao bất tuyệt nói thì bị ấn nút dừng, cậu ấy nhìn Hà Tây với vẻ hơi bối rối. Hà Tây không cho cậu ấy thời gian suy nghĩ, nhìn cậu ấy một cách nghiêm túc, hỏi: “Cậu có trách tớ không?”

Não Cá Vàng team

Lâm Hạnh vẫn chưa kịp phản ứng: “Trách cậu? Sao có thể trách cậu được, rõ ràng là Châu Cường tự mình làm sai.” 

“Không phải.” Hà Tây lặp lại lời vừa rồi, lại nói: “Nếu không vì tớ can thiệp, cậu đã không gặp rắc rối. Cậu có trách tớ không?”

Lâm Hạnh không hiểu tại sao Hà Tây lại khẳng định rõ ràng rằng đó là “lỗi của cậu”, nhưng cậu ấy đã hiểu ý của Hà Tây.

Cậu ấy nhìn thấy một tâm hồn nhân hậu vì một vấn đề nhỏ mà cảm thấy bối rối.

“Cậu không có nhiều chuyện, bạn học Hà Tây, cậu không thể nghĩ như vậy.”

Lâm Hạnh mỉm cười với cậu: “Khi cậu thấy ai đó ngã xuống bên đường, cậu đỡ họ, đó là lòng tốt của cậu. Tương tự, khi cậu thấy Thẩm Túc Bắc đánh người mà cậu can thiệp, đó cũng là lòng tốt của cậu. Cậu không làm sai điều gì cả. Cậu không thể vì người mà cậu cứu là kẻ xấu mà tự trách bản thân. Cậu chưa bao giờ làm sai cả. Hơn nữa, cậu không thể vì sợ làm sai mà không hành động được.”

Lâm Hạnh nhẹ nhàng giơ tay lên, dịu dàng vỗ vai Hà Tây: “Cậu đừng cảm thấy mình nhiều chuyện. Nếu tối nay cậu không nhiều chuyện, thì có lẽ tớ đã bị đưa đến một nơi nào đó và bị giam cầm cả đời. Hà Tây, chỉ cần cậu nỗ lực làm việc và không xấu hổ với lòng mình là được. Kể cả kết quả sau này như thế nào, cậu chỉ cần hiện tại không cảm thấy thẹn với lòng là được rồi.”

Khi Lâm Hạnh nói những lời này, toàn thân cậu ấy toát lên sự kiên định từ nội tâm. Trước ngày hôm nay, cậu ấy vẫn là một cô gái nhút nhát.

Cậu ấy không có cha mẹ, sống trong cảnh nghèo khó và hèn mọn, cẩn trọng duy trì cuộc sống yếu ớt của mình, không dám tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào, thậm chí không dám chống lại người khác. Khi Châu Cường liên tục quấy rối, cậu ấy chỉ có thể cầu xin người khác bảo vệ mình. Khi mọi sự việc xảy ra vào sáng hôm qua, cậu ấy từng nghĩ rằng cuộc đời mình đã chấm dứt, rằng cả đời cậu ấy sẽ bị mắc kẹt trong bóng tối mà Châu Cường đem đến.

Nhưng hôm nay, khi trải sinh tử, cậu ấy đột nhiên cảm thấy mọi chuyện chẳng qua chỉ có vậy mà thôi.

Cậu ấy cảm thấy lớp kén bao quanh mình đã bị chính mình phá vỡ, đôi cánh của cậu ấy đang dần mở rộng. Từ giờ trở đi, bất kể là nguy cơ gì, cậu ấy đều có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đối mặt với nó.

“Nếu cậu hỏi tớ có trách cậu không, tớ có thể trả lời cậu ngay bây giờ.”

Dưới ánh sáng lạnh lẽo của hành lang, một nam một nữ đứng đối diện nhau. Hà Tây nghe thấy cậu ấy nói: “Tớ sẽ không bao giờ trách cậu, cậu đã cho tớ một cuộc sống mới.”

“Ầm” một tiếng, tảng đá nặng nề treo lơ lửng trước n.g.ự.c Hà Tây vỡ nát thành nhiều mảnh, cả người như thể đang đứng trên mây, nhẹ nhàng bay bổng, mỉm cười ngốc nghếch với Lâm Hạnh.

Lâm Hạnh bị dáng vẻ ngốc nghếch của Hà Tây làm cho bật cười, cậu ấy vừa cười vừa đưa tay chạm vào trán của Hà Tây, hỏi: “Cậu có đau không?”

Hà Tây lắc đầu, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy cửa phòng bệnh mở ra, giọng nói u ám của Thẩm Túc Bắc vang lên bên cạnh: “Tôi không biết cậu ấy có đau không, nhưng tôi thì đau đến mức muốn đánh người rồi đây.”

Lâm Hạnh vội vàng buông tay.

 

Loading...