Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Học Nhỏ - Chương 22.1

Cập nhật lúc: 2024-09-27 21:56:59
Lượt xem: 9

Quá trình vào cửa rất suôn sẻ, cửa này đã cũ và xuống cấp nghiêm trọng nên chỉ mới chọc hai cái đã mở ra.

Vừa bước vào thì thấy đây là một căn phòng rách nát, mạng nhện và bụi bám đầy trong không gian chật hẹp này. Cánh cửa phát ra tiếng “két”, Hà Tây bước vào trước.

Ngôi nhà này đã lâu không có người ở, sàn nhà đầy bụi, mỗi bước chân của hai người đều để lại dấu. Hà Tây nhanh chóng bước vào phòng khách, băng qua phòng khách tiến ra ban công.

Ban công của những tòa nhà này đều sát nhau, từ phía họ có thể nhìn thấy nhà của ba mẹ Châu Cường. Khoảng cách giữa hai ban công chỉ hơn nửa mét, có thể nhảy qua dễ dàng.

Hai người họ đứng ở ban công bên này mà vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng khách đối diện vọng lại.

Không rõ ba mẹ Châu Cường đang cãi nhau vì chuyện gì nhưng mẹ Châu Cường khóc lóc thảm thiết, còn ba cậu ta thì lớn tiếng chửi rủa “đều tại bà” và những lời tương tự, xen lẫn tiếng đồ đạc bị đập phá, có vẻ họ còn đánh nhau nữa.

Sau đó, Hà Tây nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, có vẻ như một trong hai người đã rời đi.

Hà Tây có chút bồn chồn muốn hành động.

Thẩm Túc Bắc nhanh chóng ôm lấy eo Hà Tây: “Làm gì vậy?”

Hà Tây đang quay mặt về phía ban công bên cạnh, người khom xuống, chân co lại. Nếu Thẩm Túc Bắc chậm thêm một giây nữa, có lẽ Hà Tây đã nhảy qua bên đó rồi.

“Để tớ qua xem thử.” Giọng của Hà Tây tuy được hạ thấp nhưng vẫn mang theo sự quyết tâm: “Xem một chút rồi sẽ về ngay.”

Đã quá lâu không điều tra vụ án, Hà Tây cảm thấy mình căng thẳng đến mức vã mồ hôi, như thể lại trở về những ngày xông pha ở tuyến đầu. Chỉ thấy Hà Tây nhấc chân lên tập trung lực, rồi dồn sức nhảy qua —

“Quay lại cho tôi!” Thẩm Túc Bắc đã kéo Hà Tây lại ngay khi cậu chuẩn bị nhảy.

“Không phải đã nói là chỉ đến xem thử sao?” Thẩm Túc Bắc nghiến răng, giữ chặt eo Hà Tây không cho cậu nhảy: “Mấy cái trò mở khóa đã quá đủ rồi, giờ còn định nhảy qua ban công nữa? Cậu tưởng cậu là Người Nhện à?”

“Chỉ là xem một chút thôi.” Hà Tây giơ một ngón tay lên, thì thầm: “Khoảng tám mươi phần trăm Lâm Hạnh đang bị nhốt trong nhà vệ sinh.”

Thẩm Túc Bắc nghe xong thì nhíu mày, một tay ôm chặt eo Hà Tây, không cho cậu vùng vẫy. Hà Tây cũng không thể thoát ra, chỉ biết đứng chờ Thẩm Túc Bắc lên tiếng.

“Sao cậu biết?” Thẩm Túc Bắc hỏi.

Không phải Thẩm Túc Bắc không tin, mà là lý do của Hà Tây nghe có vẻ quá kỳ lạ.

Chỉ bằng một tin nhắn, làm sao lại rút ra được nhiều điều như vậy?

Thẩm Túc Bắc cảm thấy mình đã phát hiện ra một mặt khác của Hà Tây: bốc đồng, liều lĩnh, luôn tiến về phía trước, như thể trước mặt dù có là một ngọn núi cũng có thể vượt qua, chứ đừng nói đến một cái ban công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-hoc-nho/chuong-22-1.html.]

“Là tớ đoán.” Hà Tây dùng những kiến thức điều tra hình sự hạn hẹp của mình để đưa ra lý do, nhưng không đủ thuyết phục nên cậu quyết định không tranh luận nữa. Cậu hất đầu về phía ban công đối diện và nói: “Cậu không muốn đi xem sao? Nếu Lâm Hạnh thật sự ở trong đó, tớ lo cậu ấy có thể gặp nguy hiểm.”

Não Cá Vàng team

Hà Tây không biết liệu người có ở trong đó hay không, nhưng cậu biết chỉ cần có một phần trăm khả năng, cậu cũng phải thử.

Cậu không thể để Lâm Hạnh gặp vấn đề, cậu phải đưa cuộc sống của Lâm Hạnh trở lại đúng quỹ đạo.

Thẩm Túc Bắc trầm mặt xuống, không nói lời nào.

Đây không phải là chuyện đánh nhau nhỏ nhặt. Nếu Lâm Hạnh thật sự ở đó, Thẩm Túc Bắc nghiêng về việc báo cảnh sát hơn.

Nhưng đáng tiếc là vật nhỏ trong lòng anh lại không nghĩ như vậy, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.

“Nếu nhất định phải xem, thì để tôi đi.” Thẩm Túc Bắc kéo Hà Tây lùi lại một bước, nhưng Hà Tây nhất định không đồng ý.

Kịch bản diễn qua một lần ở dưới lầu “tôi đi, tôi đi” lại một lần nữa xuất hiện trên lầu. Cuối cùng, cả hai người cùng nhau nhảy qua.

Hà Tây có vẻ không biết sợ, vì trước đây đã từng rơi từ tầng mái xuống, nên không còn sợ độ cao. Thẩm Túc Bắc là kiểu “Nghé con không sợ cọp”, hoàn toàn không thấy ban công rộng nửa mét có gì đáng sợ. Cả hai người trước, người sau cùng đáp xuống ban công đối diện. 

Bên trong ban công là phòng khách, trong phòng chỉ có một chiếc sofa và một cái tivi cũ. Trong phòng khách không có ai, nhưng có tiếng nói chuyện điện thoại vọng ra từ trong phòng ngủ.

Là giọng nữ, vẫn còn đang khóc, có lẽ là mẹ của Châu Cường.

Thẩm Túc Bắc và Hà Tây nhìn nhau một cái, cả hai chậm bước, tiến về phía nhà vệ sinh.

Căn nhà này không lớn, chỉ có một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh và một phòng ngủ. Cửa nhà bếp đang mở, cửa phòng ngủ thì đóng, cửa nhà vệ sinh cũng đóng.

Thẩm Túc Bắc đi về phía cửa phòng ngủ, đề phòng mẹ Châu Cường có thể bất ngờ ra ngoài. Hà Tây đến gần cửa nhà vệ sinh, nhẹ nhàng mở cửa.

Cửa nhà vệ sinh là kiểu cửa kéo, bằng kính rất dày và nặng, các bánh xe trượt cũng đã bị mòn, khi đẩy thường phát ra tiếng động. Hà Tây cẩn thận nâng tay lên, từ từ kéo mở cửa.

Hơi thở của Hà Tây nhẹ nhàng theo từng động tác, càng cẩn thận thì cảm giác tiếng động từ cửa kính lại càng lớn. Tiếng cọ xát của các bánh xe trên đường ray, tiếng “cọt kẹt” khi cánh cửa được nâng lên, tất cả âm thanh đều được khuếch đại. Lòng bàn tay của Hà Tây ướt mồ hôi, như thể đang đẩy một đám mây, nhẹ nhàng mở cánh cửa kéo.

Nhà vệ sinh không lớn, chỉ có một chậu rửa bẩn thỉu và một bồn cầu ngồi xổm. Mép gạch ố vàng, toả ra mùi nước tiểu khó chịu. Nhìn sâu vào bên trong...

Hoàn toàn trống không.

Hà Tây sửng sốt.

Không có người sao?

 

Loading...