Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạn cùng phòng thích trộm đồ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-08 00:18:42
Lượt xem: 1,126

6

Vì muốn chúng tôi chứng kiến cảnh cậu ta bước ra khỏi siêu xe. Nên khi mời chúng tôi đi ăn cậu ta thậm chí còn không cho chúng tôi biết ăn ở nhà hàng nào, mà lại yêu cầu chúng tôi đứng đợi ở ngoài đường.

Chờ cậu ta tới rồi mới dẫn chúng tôi đi.

Quả nhiên, khi tôi và Đoạn Chu đến nơi, chỉ có Lâm Lâm và Vương Mẫn, còn Giang Hân thì không thấy đâu.

Hai người đó cứ nhìn Đoạn Chu, tôi giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của họ. Lão nương đây đang đợi kịch hay diễn ra.

Ba phút sau, bầu trời nổi lên tiếng sấm, nhỏ ngu kia lên sân khấu trước tiên.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Giang Hân mang đôi giày cao gót, trên tay đeo chiếc túi "Himalaya" giả đến không thể nào giả hơn được nữa, bước ra khỏi xe với vẻ mặt đầy phấn khích.

Cậu ta liếc nhìn Đoạn Chu, sửng sốt một lát, sau đó cười khinh thường:

"Đỗ Giang Giang, cậu có thể tìm một người để giữ thể diện, nhưng người này... Chỉ có việc đẹp thôi à?"

Lâm Lâm và Vương Mẫn nhìn dáng vẻ giàu sang của cậu ta, trên tay là túi xịn, sau lưng là siêu xe, họ tâng bốc cậu ta như muốn nâng cậu ta bay lên: 

"Đỉnh thật, nhà của bạn trai cậu làm gì vậy? Có phải rất giàu không?"

Lâm Lâm nhìn Bentley phía sau với vẻ hâm mộ:

"Chiếc xe này là chiếc Bentley trong truyền thuyết phải không? Màu sắc đẹp quá!"

Tôi cười khẩy.

Sao lại không đẹp cho được?

Tôi lúc đó đặc biệt chọn màu Glacier White. Vì màu này mà tôi phải đợi tận một tháng mới nhận được xe. 

Giang Hân được khen đến mức lâng lâng,  nụ cười trên mặt ngày càng sâu hơn.

Cùng lúc đó, Đông Bằng phía sau cậu ta xuống xe, ngay khi thấy Đoạn Chu nụ cười trên khuôn mặt anh ta đông cứng, cả mặt đỏ bừng lên.

Tôi lại cười khẩy.

Tôi muốn xem anh ta giải quyết việc này thế nào.

Giang Hân cũng nhìn thấy sắc mặt của Đông Bằng.

Nhưng lại không cảm thấy có điều gì đó bất thường, cậu ta nở một nụ cười nham hiểm.

Quay qua ôm Đông Bằng một cách thân thiết:

"Chồng ơi, sao sắc mặt của anh lại tệ thế? Hay tại gặp lại người quen cũ nên có chút ngượng ngùng?"

Cô ta kéo Đông Bằng đến chỗ tôi:

"Anh yêu, đây là bạn cùng phòng của em, Đỗ Giang Giang. Lúc trước em quên nói với anh, anh sẽ không trách em chứ?"

Tôi và Đoạn Chu nhìn nhau.

Có vẻ như trước khi Giang Hân hẹn hò với Đông Bằng, cậu ta đã xác định anh ta là "Đoạn Chu", là bạn trai của "tôi" dựa trên những bức ảnh trong vòng bạn bè của anh ta.

Nhưng lại chưa bao giờ kể với anh ta về việc tôi là bạn cùng phòng của cậu ta.

Cho nên Đông Bằng chỉ biết hôm nay sẽ đi gặp bạn cùng phòng của cậu ta, không ngờ rằng trong số đó còn có tôi, “bạn gái thật sự của Đoạn Chu”.

Nếu không, cho dù có đánh c.h.ế.t anh ta, anh ta cũng sẽ không dám tới đây. 

Vừa xuất hiện đã toàn trò hay. 

Thật là tuyệt vời!

Đông Bằng có lẽ hoàn toàn không nghe thấy Giang Hân đang nói gì. Anh ta đổ mồ hôi lạnh, thần sắc nhợt nhạt, chỉ biết gật đầu, giống như một con rối gỗ.

Lâm Lâm và Vương Mẫn bên cạnh tiến tới chào hỏi, giọng nói vô cùng trìu mến:

"Chào anh rể!"

Ánh mắt của Giang Hân hoàn toàn không nhìn vào Đông Bằng mà nhìn tôi với vẻ hả hê:

"Giang Giang, gặp bạn trai của tôi bộ cậu không vui sao? Sao lại không chào hỏi một tiếng? Dù sao trước đây cậu cũng... quen biết rồi phải không?"

Câu cuối cùng cực kỳ mơ hồ.

Tôi cười nói:

"Xin lỗi, tôi không biết bạn trai của cậu."

"Nhưng bạn trai tôi biết, vẫn là để hai người họ chào hỏi nhau đi."

Vừa dứt lời, Đoạn Chu liền tiến lên một bước, cúi đầu nhìn Đông Bằng cao tới cổ anh ấy, mỉm cười vô hại:

“Đông Bằng, cậu đến trả xe cho tôi à?”

"Hoạt động đã được hoàn thành trước thời hạn à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-cung-phong-thich-trom-do/chuong-6.html.]

Vừa nói, anh ấy vừa lấy chìa khóa chiếc Bentley từ tay Đông Bằng, còn không quên nói lời cảm ơn.

"Làm phiền cậu đi một đoạn đường xa rồi."

Mọi người đều choáng váng trước cảnh tượng này.

Đông Bằng không dám nói lời nào, im lặng như chim cút.

Nụ cười của Giang Hân đông cứng trên khuôn mặt:

"Đông Bằng là ai...? Mấy người đang nói cái gì vậy?"

Cậu ta lao về phía Đoạn Chu:

"Sao anh lại lấy chìa khóa xe của bạn trai tôi? Trả lại cho tôi!"

Đoạn Chu phản ứng rất nhanh, một tay ôm tôi vào lòng, tay kia giữ chặt lấy Giang Hân đang lao về phía anh ấy.

Giang Hân chỉ có thể liều mạng vung tay như con thiêu thân, muốn bắt lấy Đoạn Chu và tôi, nhưng lại không thể chạm vào chúng tôi.

Tôi chậm rãi nở một nụ cười mỉa mai, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Giang Hân:

"Tôi biết cậu muốn cướp bạn trai của tôi."

"Thật đáng tiếc, cậu trộm sai người rồi."

“Bạn trai Đoạn Chu của tôi chính là người trước mặt cậu, còn anh bạn trai giàu có mà cậu hay nhắc đến tên thật là "Đông Bằng".

"Tất cả ảnh trong vòng bạn bè của anh ta đều là lấy trộm từ chỗ bạn trai tôi, và anh ta cũng chẳng phải là người giàu có gì."

Đôi mắt của Giang Hân mở to, lúc lâu sau cậu ta lẩm bẩm:

"Không thể nào... Chuyện này không thể nào... Mấy người nhất định đang gạt tôi!"

Không biết cậu ta lấy đâu ra sức lực mà thoát khỏi Đoạn Chu, lao đến bên cạnh Đông Bằng:

“Cậu ta đang nói dối! Anh mới là Đoạn Chu phải không? Phải không?”

Cậu ta mong đợi nhìn Đông Bằng, nhưng anh ta chỉ quay mặt đi mà không nói một lời.

Chân tướng không cần nói cũng biết.

Giang Hân ngơ ngác nhìn Đông Bằng đang im lặng, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.

Hồi lâu, ánh mắt cậu ta rơi vào chiếc túi trên tay, trong đôi mắt chợt lóe lên một tia hy vọng.

Cậu ta giơ chiếc túi lên:

“Cho dù anh không phải Đoạn Chu, thì anh cũng là người giàu có đúng không?"

"Cái túi này, cái túi này có giá bảy chữ số!"

Đông Bằng cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cậu ta, ánh mắt đầy châm chọc:

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

"Chiếc túi này tôi mua trên Taobao với giá 500 tệ."

Giang Hân sững người, những tiếng khóc vang lên:

Sau đó cậu ta đánh Đông Bằng như điên:

"Anh dám gạt tôi! Anh dám gạt tôi! Thằng khốn này!"

Đông Bằng ở trước mặt Đoạn Chu vâng vâng dạ dạ nhưng đối với Giang Hân lại ra tay không thương tiếc. 

Anh ta đẩy Giang Hân ra:

"Đúng! Tôi đã nói dối cô! Nhưng không phải cô đến với tôi chỉ để lừa tiền của tôi sao?"

"Đều là lừa đảo, ai cao thượng hơn ai?"

"Làm đi~ còn đòi lập đền thờ trinh tiết!"

Nói xong, anh ta phun một bãi nước bọt vào Giang Hân rồi bỏ đi.

Giang Hân suy sụp ngã xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác hồi lâu mới bật ra một tiếng cười sắc bén:

“Tôi đã dại dột ngủ với kẻ lừa đảo nghèo nàn xấu xí này."

"Hahahahaha tôi mới là đồ ngốc!"

Nói xong, cậu ta cười lớn, vừa khóc vừa cười, gương mặt rất hỗn loạn.

Tôi nhún vai:

"Xem ra hôm nay không ăn được bữa cơm này rồi, chúng tôi đi trước đây."

Nói xong tôi liền kéo Đoạn Chu rời đi.

Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, nhưng hình như có một ánh mắt ác ý nào đó đang nhìn chằm chằm vào sau lưng tôi.

Loading...