Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạn cùng phòng thảo mai - 8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-10 18:56:27
Lượt xem: 1,219

Cô ta nói xấu tôi rất nhiều, chẳng hạn như tôi thân với nhiều đàn ông và luôn có một số món đồ xa xỉ mà chắc hẳn là do những người đàn ông khác mua cho tôi.

 

Cô ta còn nói tôi không chừa đường sống cho người khác là quá độc ác, đồng thời nhắc nhở Tống Lễ Tu đừng để bị tôi lừa gạt.

 

Cô ta thậm chí còn đăng tải đoạn video mình khóc trước ống kính: “Học trưởng, em thực sự thích anh!"

 

"Đường Duyệt nói anh là người đưa em vào tòo nhưng em không tin! Tuy rằng

chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng em biết anh là một người rất tốt bụng, Đường Duyệt nhất định đã vu khống anh. Học trưởng, em xin lỗi, em không thể đi cùng anh được nữa…”

 

Cô ta còn đặc biệt trang điểm và bật chức năng làm đẹp, khi cô ta rơi nước mắt, khung cảnh rất sống động khiến tôi bật cười.

 

Tống Lễ Tú cau mày: "Đừng xem, chả có gì hay ho, thật là ghê tởm."

 

Nói xong anh cầm điện thoại di động chặn nick kia, suy nghĩ một chút lại hủy nick của mình.

 

"Xui xẻo, tài khoản này bẩn rồi, anh không muốn…”

 

Lại nghe nói tin tức của Trương Tịnh, tôi không nghĩ tới là ở trên tin tức xã hội.

 

Nghe nói vì cô ta không tìm được việc làm, nên đi Đông Nam Á kiếm nhiều tiền, tự mình tìm một người nổi tiếng trên mạng nói muốn cùng người ta ra ngoài kiếm nhiều tiền.

 

Chẳng bao lâu sau, một kẻ buôn lậu đã đến gặp cô và nói rằng cô ta sẽ trở thành một người nổi tiếng trên mạng, nói rằng cô ta chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng dựa trên điều kiện của mình.

 

Cô ta thật sự tin! Mua vé máy bay đi lập tức, sau đó không có tin tức gì, Lúc đầu còn có thể thể gọi điện thoại, nhưng ba ngày sau bặt vô âm tín như bốc hơi khỏi trần gian.

 

Ba cô ta gấp đến phát điên, tìm người khắp nơi, thậm chí còn lên trường biêu tình, nói đều là trường học đuổi học cô ta mới ép cô ta đến bước đường này, muốn trường bồi thường cho ông ta 5,5 triệu phí tổn thất tinh thần.

 

Gây rối cả buổi chiều nên bị cảnh sát mang đi uống trà.

 

Nhà trường cũng cứng rắn, một đồng cũng không cho.

 

Trương Tịnh cũng không trở về, trong tin tức đưa tin tổng cộng 13 người mất tích, tên của cô ta chỉ chiếm một góc nho nhỏ, sau đó không bao giờ xuất hiện nữa.

 

Tôi nghe được chuyện này ít nhiều có chút thổn thức, thật sự không ngờ cô ta sẽ có kết cục như thế này.

 

Có một cô gái bị lừa đi đến nơi như vậy, nếu kết quả không như cô ta mong đợi thì dù sống hay c..hết thì cuộc đời cô ta cũng coi như xong.

 

Con người luôn phải trả giá cho hành động của mình.

 

Chỉ là những kẻ bướng bỉnh thường phải trả giá đắt.

 

Cũng không biết nếu cô ta sớm biết sẽ có ngày như vậy, có hối hận hay không.

 

Có thể sẽ không, có lẽ chỉ cảm thấy do tôi quá nhẫn tâm hủy hoại cô ta.

 

“Đường Duyệt, đi thôi, nghĩ gì vậy, tập trung ăn cơm đi.”

 

Bạn cùng phòng mới chào tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-cung-phong-thao-mai/8-end.html.]

 

Đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của tôi, mặc dù quá trình này hơi khó chịu, mọi thứ cũng đã qua.

 

Tôi vẫn còn rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ và vẫn còn rất nhiều người đáng yêu đang chờ tôi gặp.

 

“Tới đây.”

 

Tôi đứng dậy và bước ra ngoài.

 

(--END--)

 

------------

Năm 17 tuổi, ta đã cứu hai nam nhân.

Sau đó, một người trở thành sư phụ của ta, người kia trở thành phu quân của ta.

Về sau, một người đẩy ta vào biển lửa muốn g.iết ta, một người vào ngày đại hôn lấy m..áu trong tim ta, chỉ vì cứu ý trung nhân của hắn.

-----

Trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng ồn ào, ta dụi dụi đôi mắt cay xè, ngẩng đầu hỏi: “Sư tỷ, sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?”

Nhìn xuyên qua góc rèm kiệu sư tỷ vén lên, ta nhìn thấy mấy đội quan sai cầm đuốc, cước bộ vội vàng tản ra các bốn phương tám hướng.

Sư tỷ buông rèm kiệu, quay đầu ấm áp trả lời: “Hình như là người của quan phủ đang bắt nghịch tặc gì đó.”

Dứt lời, lại ấn đầu ta lại trên vai nàng, vỗ nhẹ: “Ngủ thêm một lát, lúc nào tới ta gọi muội.”

Chẩn bệnh từ thiện ở thôn Đào Khê ba ngày, mỗi ngày hầu như chỉ ngủ hai canh giờ, hiện tại tựa vào trong vai sư tỷ, ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng, ta ngủ thật say.

Không biết qua bao lâu, ta nghe được giọng của sư tỷ: “Tiểu Cảnh, tới rồi.”

Ta mở mắt ra, ngáp một cái, đẩy băng thuốc trượt trên cánh tay lên vai, cùng sư tỷ xuống xe ngựa.

Phía trên chu môn (cửa sơn đỏ) treo một tấm biển, khắc bốn chữ vàng thật to “Y quán Tụng Nguyên”.

Sau khi nhìn sư tỷ rời đi, ta xoay người vào sân, góc Tây Nam đang nở hoa bỉ ngạn màu đỏ tươi, hương thơm dịu dàng thoang thoảng trong không khí, làm cho đầu óc đang choáng váng của ta thanh tỉnh không ít.

Mở cánh cửa gỗ ra, đang định đặt hộp thuốc lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh thì đột nhiên cổ bị một lưỡi d.a.o lạnh lẽo chạm vào.

“Đừng nhúc nhích.” Nam nhân ôm lấy ta từ sau lưng, thấp giọng uy hiếp.

Đột nhiên trong phòng có tiếng ho khan.

Ta lặng lẽ thu hồi nhuyễn cốt tán* đang cầm trong tay vào ống tay áo tối màu.

*(nhuyễn cốt tán: một loại chất độc)

May mắn là ta chưa tùy tiện ra tay, nếu vừa rồi ta dùng nhuyễn cốt tán giải quyết nam nhân sau lưng, tất sẽ kinh động một người khác, đến lúc đó cái mạng nhỏ vất vả mới nhặt được về này e là lại đánh mất.

“Công tử!” Nam nhân phía sau lo lắng gọi.

Ngửi thấy mùi m..áu tươi tràn ngập trong không khí, trong lòng ta nảy ra diệu kế.

“Vị đại ca này, ngươi đừng khẩn trương, ta là y sư của y quán Tụng Nguyên, hình như công tử nhà ngươi bị thương, để ta xem qua cho hắn một chút.”

Nhận thấy lưỡi d.a.o trên cổ được nới lỏng, ta lại kích động: “Nếu thương tích nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể tổn thương đến tính mạng.”

“Đừng có giở trò.”

Nam nhân đó nói xong buông lỏng cánh tay đang trói chặt ta, hơi hơi dời người về phía sau, nhưng lưỡi d.a.o vẫn kề trên cổ ta.

Cúi người thắp sáng ngọn đèn hình tròn chạm khắc rỗng ruột trên bàn, sau khi có ánh sáng, ta nhìn về phía trước, nơi có tiếng ho khan truyền đến thì vừa hay đụng phải một đôi mắt hoa đào đầy khiếp sợ.

Nam nhân trước mặt mặc áo trắng, khuôn mặt thuần khiết nho nhã, sắc mặt tái nhợt, tôn khóe miệng đỏ như son, một vẻ đẹp của người đang mắc bệnh. (股病态美感)

“Sơ Cảnh.” Nam nhân lẩm bẩm chào hỏi.

“Đã lâu không gặp.” Ta cười chào hỏi, sau đó chỉ chỉ con d.a.o đặt trên cổ mình: “Đều là người quen cũ, có thể bảo hắn bỏ d.a.o xuống được không?”

Cố Thanh Hư dường như không nghe thấy, đột nhiên bước nhanh tới, kéo ta ôm vào lòng, lực mạnh đến mức như muốn khảm ta vào trong xương.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Lúc ở trong lòng Cố Thanh Hư, ta còn đang suy nghĩ, nếu không phải Thừa Phong thu d.a.o nhanh, lúc này có lẽ ta đã ở Diêm Vương điện uống trà rồi.

“Sơ Cảnh.”

Giọng Cố Thanh Hư khàn khàn trên đỉnh đầu, ta khó chịu nhíu chặt hai hàng lông mày, thậm chí có chút buồn nôn muốn ói.

Trong tiếng bước chân hỗn độn dồn dập, có vài giọng nói truyền tới.

“Chư vị sai gia xin dừng bước, đây là chỗ ở của sư muội ta.”

“Tránh ra.”

Đọc full VÌ ĐẠI CUỘC tại Monkeyd

Loading...