Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạn cùng phòng thảo mai - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-10 18:51:33
Lượt xem: 1,480

 

“Từ lúc cô gặp Tống Lễ Tu đến giờ, tổng cộng xin tôi wechat của anh ấy ba lần, thậm chí tối hôm qua cô cũng còn xin, mỗi lần tôi từ chối cô.

 

“Lúc ấy cô nói như thế nào? Cô nói cô không thèm.

 

"Sau đó hơn nửa đêm cô gửi ảnh mang tất đen giày cao gót cho bạn trai tôi xem, xin wechat của anh ấy phải không? Trương Tịnh, cô giả ngu hay là thật xấu tính thật? Nếu bây giờ có người đi quyến rũ cha cô, cô có thể vui cười ha hả gọi người ta là mẹ không?"

 

“Tôi đã nói tôi không có ý gì khác!” Cô ta điên cuồng nói.

 

“Cmn cậu không có ý gì khác, cậu gửi ảnh tất đen là có ý gì?!”

 

Cô ta á khẩu không trả lời được, oán hận nhìn chằm chằm nhìn tôi: "Cô là thứ con gái độc ác, không tư cách làm bạn gái của học trưởng Tống!Tôi thừa nhận tôi thích anh ấy, nhưng hai người cũng chưa kết hôn, tôi cạnh tranh công bằng thì sao?!"

 

Tôi nở nụ cười: "Không sao cả, nếu cô cảm thấy không có vấn đề gì thì cô sợ gì chuyện tôi phát lên tường thổ lộ chứ? Không phải cô thích được đàn ông chú ý sao, bây giờ thì tốt rồi, đàn ông toàn trường đều biết cô, tôi giúp cô nổi tiếng sao cô không cảm ơn tôi mà còn tới gây chuyện với tôi?"

 

Trương Tịnh c.h.ế.t lặng và không thể nói được lời nào trước sự quở trách của tôi.

 

Tôi nhìn thẳng vào cô ta: "Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, là cô hết lần này đến lần khác không biết liêm sỉ, vậy đừng trách tôi.”

Cuối cùng cô ta chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, gay gắt nói: "Đường Duyệt, cô được lắm, cmn cô đợi đấy cho tôi!"

 

Sau đó đóng sầm cửa rời đi.

 

05

 

Tôi không để ý lắm đến chuyện này.

 

Tôi không gây rắc rối, nhưng cũng không sợ phiền phức, lúc trước vẫn chịu đựng cô ta đơn giản là bởi vì cảm thấy sau này còn phải ở cùng nhau, sợ xé rách mặt nhau sẽ khó coi.

 

Bây giờ cô ta leo lên đầu tôi hết lần này đến lần khác, tôi đây không việc gì phải kiêng nể.

 

Nhưng kỳ lạ là, mỗi ngày tiếp theo tôi đều có thể nhận được điện thoại của một người đàn ông xa lạ.

 

Đều nói là: "Thật hai trăm giả hai trăm, cô không phải là tiên hạ trần đấy chứ?"

 

“Chị gái nhỏ à, anh đây X quang rồi, cột sống rất tốt, có thể miễn phí không”

 

"Ở đâu, tối nay hẹn được không?"

 

……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-cung-phong-thao-mai/5.html.]

 

Ngay cả wechat cũng có rất nhiều người thêm vào, cũng không nói lời nào, chỉ gửi cho tôi một ít hình ảnh rất tục tĩu.

 

[Sinh viên đại học S cũng lẳng lơ như vậy, có phải bình thường thiếu đàn ông?]

 

[Em đang ở đâu, lát nữa đi đón em.]

 

[Ba người được không, có thể thêm tiền.]

 

Tay tôi run lên vì tức giận và tôi nhận ra rằng thông tin của mình đã bị phát tán một cách ác ý.

 

Tôi thậm chí không cần phải đoán người tung tin đồn là ai!

 

Tôi không thể không cài đặt không thể thêm wechat, nhưng mà số điện thoại di động chặn không hết, mỗi lần tôi ở ký túc xá nổi giận đùng đùng chửi người đàn ông bên kia điện thoại đều có thể nhìn thấy Trương Tịnh ác ý mỉm cười.

 

Cô ta dương dương đắc ý, không chút che dấu nhìn tôi, cứ như đang nói tôi có thể làm gì cô ta?

 

Tôi cúp điện thoại, nhìn Trương Tịnh: “Là cô phải không?”

 

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

“Cô nói gì vậy?" Cô ta nhún nhún vai.

 

“Tôi nghe không hiểu. Gần đây có rất nhiều người gọi điện thoại cho cô, xem ra cô nổi tiếng rồi, Đường Duyệt, cô chắc là rất vui vẻ đúng không?"

 

Cô ta gằn từng chữ: "Dù sao thì không phải là cô thích nhất là làm cho người khác nổi tiếng sao?"

 

Trong lòng tôi biết rõ nhất định là cô ta giở trò quỷ, tôi cũng biết cô ta biết là tôi biết, nhưng tôi không thể nói bất cứ điều gì nếu không có bằng chứng.

 

Cứ như vậy bị quấy rầy vài ngày, thậm chí chuyện này ngay cả bạn học trong lớp cũng biết.

 

Vài bạn học nam lúc đi bên cạnh nóng lòng muốn nói chuyện với tôi, bị tôi lạnh lùng trừng mắt lại không dám nói gì, nhỏ giọng bình phẩm tôi, còn ở phía sau cười trộm.

 

Tôi nắm chặt túi xách trong tay, đi đến phòng học của Tống Lễ Tu.

 

Vừa vào cửa, thiếu chút nữa tức giận ngã ngửa vì thấy Trương Tịnh đang ngồi bên cạnh Tống Lễ, thân thiết cầm cà phê trên bàn uống một hớp, chống cằm cười híp mắt nói:

 

"Học trưởng, quán cà phê này uống không ngon, em biết có một quán rất tuyệt, có muốn buổi chiều cùng đi không? Vừa hay anh có thể lái xe máy chở em."

 

Mặt Tống Lễ Tu lập tức đen lại, nhưng là một người rất có giáo dục, anh cố nén nói: “Buổi chiều tôi đi hẹn hò với bạn gái.”

 

Trương Tịnh lại dựa vào càng gần, nhẹ giọng nói: "Em không ngại, ba người càng thú vị, Người gỗ như Đường Nguyệt thì có gì tốt? Anh...”

Loading...