Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bản Án Màu Hồng - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-05-14 09:16:19
Lượt xem: 201

Sau khi ghi lời khai đơn giản, tôi đứng trước cửa đồn cảnh sát, Giang Hành đến đón tôi.

 

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt hờ hững, theo tầm mắt anh ấy nhìn xuống, là một mảng vết m.á.u đáng sợ trên chiếc váy trắng tinh của tôi.

 

Đó là m.á.u của Chu Tịch.

 

Tôi ngẩng đầu, há miệng, cuối cùng vẫn gọi một tiếng:

 

"Anh."

 

Giang Hành không trả lời tôi, chỉ cởi áo khoác trên người, quấn quanh eo tôi rồi thắt lại, vừa đủ che đi vết m.á.u đó.

 

Làm xong tất cả, anh ấy khoác vai tôi, chỉ nói một câu vô hồn: "Về nhà thôi."

 

Bầu trời dần tối, tôi và Giang Hành sóng vai nhau đi một đoạn đường trong im lặng, cả hai đều giữ sự im lặng ăn ý.

 

Tôi muốn suy nghĩ xem lát nữa Giang Hành hỏi, tôi sẽ giải thích thế nào, bắt đầu giải thích từ đâu.

 

Bắt đầu từ sự ngược dòng thời gian vô lý mà ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu nổi sao?

 

Tôi có nên nói với anh ấy rằng, anh ất đã c h ế t một lần và tất cả những gì tôi làm đều là để trả thù cho anh ất không?

 

Trong đầu hiện lên chữ "trả thù", tôi đột nhiên thấy hơi châm biếm.

 

Ngay cả bản thân tôi cũng không nói rõ được, những gì tôi làm, cuối cùng là trả thù hay chuộc tội.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-an-mau-hong/chuong-25.html.]

Tôi suy nghĩ miên man nhưng lại bị một câu nói của Giang Hành kéo về hiện tại.

 

"Chiều hôm đó, em thực sự chỉ đi mua cồn và băng keo thôi sao?"

 

Tôi không ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh nói:

 

"Không phải."

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Giang Hành "Ừ" một tiếng, như cười khổ, lẩm bẩm:

 

"Bị kéo vào ngõ hẻm chịu khổ như vậy, cũng không chịu nói sự thật cho anh biết.

 

"Cố ý học lập trình, cũng là để hack vào máy tính của trường trong lễ kỷ niệm thành lập trường, đổi đoạn video đó đúng không?"

 

"Tiểu Niệm, em không tin anh sao?"

 

Tôi sửng sốt, lập tức lắc đầu, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn, lời nói đến bên miệng nhưng lại không thể nói ra.

 

"Không sao."

 

Giang Hành giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi: "Mọi chuyện đã qua rồi.

 

"Anh cũng không muốn đoán những câu đố vụn vặt đó nữa."

 

"Bất kể chuyện gì khiến em phiền lòng, hãy quên hết đi."

 

"Anh sẽ dẫn em... tiến về phía trước."

Loading...